Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 331: Xưởng Quần Áo Nhặt Của Hời
Cập nhật lúc: 2025-11-18 07:59:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu trầm mặc một lát, “Có động thủ ?”
“Thật sự , chỉ là giữ hàng của tụi thôi.”
“May mà tụi ban đầu chỉ bán một nửa, tiền đều giấu hết , thấy tình hình , tụi lời , giữ hàng, cầm tiền chạy .”
Tô Thanh Nhiễm mà kinh hồn bạt vía. Chợ đen Hưng Thành cùng Ninh Thành cô qua, từng gặp tình huống như . mà tối hôm nay, cả hai địa điểm họ đều gặp rắc rối. Điều chứng tỏ tình hình nơi đây quả thực phức tạp hơn so với những gì họ tưởng tượng, dễ kiếm ăn.
Thấy ba đều ủ rũ cụp đuôi, Tô Thanh Nhiễm mở lời an ủi: “Thôi bỏ , mới tới, coi như là đóng học phí. Đồ vật mất thì mất, là .”
Cố Tiêu gật đầu, “Vợ các sai, vốn dĩ chúng cũng đến đây để thăm dò, thì thôi, về nghỉ ngơi .”
Tô Thanh Nhiễm thấy ba thành thật về ngủ, chỉ nghĩ chuyện xong. Hôm nay xe lâu như , trải qua nhiều chuyện, sớm buồn ngủ cực kỳ. Cô đơn giản rửa mặt lên giường ngủ.
Vân Vũ
Nào ngờ ngủ đến nửa đêm, đột nhiên thấy trong phòng ngủ tiếng sột soạt nhỏ. Lúc cô mới đột nhiên bừng tỉnh, “Ai?”
“Vợ đừng sợ, là , đ.á.n.h thức ?”
Tô Thanh Nhiễm tùy tay bật đèn, thấy một bộ mới từ bên ngoài trở về, đang chuẩn cởi quần áo.
“Anh ngoài?”
Cố Tiêu kéo khóe miệng, vốn định gạt cô, hiện tại xem là giấu .
“Vợ, đều do ba , cứ khăng khăng đòi lấy đồ về, sợ họ gây chuyện, đành theo cùng xem .”
Tô Thanh Nhiễm nghi ngờ một cái, tin lời chút nào. Cô lúc nãy thấy dễ tính thế, hóa là đợi ngủ mới hành động.
“Mấy các thương chứ?”
“Sao thể? Chúng đ.á.n.h , chỉ là chuyện một chút thôi.”
“Đồ vật lấy về ?”
“Lấy về .” Nói , Cố Tiêu liền từ trong túi đào một xấp tiền . “ thấy đồ vật kéo về cũng chỗ để, nên bảo họ đổi thành tiền.”
“Nhiều thế ???”
“Còn tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.”
Tô Thanh Nhiễm, “......”
“Là họ chủ động yêu cầu đưa.”
Thời gian là nửa đêm, Cố Tiêu đơn giản lau , cởi quần áo liền lên giường, vươn cánh tay ôm cô lòng.
“Vợ , gì hỏi ngày mai hẵng , buồn ngủ quá.”
Tô Thanh Nhiễm đành xuống , nhanh ngủ .
Giấc ngủ , trực tiếp ngủ đến sáng 9 giờ.
Mấy rời giường rửa mặt đ.á.n.h răng xong, cùng xuống lầu ăn sáng. Ba đều còn Cố Tiêu tối qua cũng tay.
Buổi sáng ăn cơm, mặt Tô Thanh Nhiễm còn nhịn kêu khổ ngớt. Chỉ là đầu thì hớn hở đến mức răng lợi thu kịp. Cố Tiêu quả thực , vẫn luôn điên cuồng nháy mắt ám chỉ với ba . Mí mắt nháy đến rút gân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-331-xuong-quan-ao-nhat-cua-hoi.html.]
Ăn uống xong, mấy lúc mới nhích đến xưởng may An Thành.
Xưởng may bên , Lưu xưởng trưởng sớm chờ đến chút kiên nhẫn. Đem Tôn Chí Văn hết đến khác gọi thúc giục hỏi, “Hôm qua rõ ? Chắc chắn hôm nay sẽ qua đây chứ?”
“Chắc chắn, là buổi sáng, nhưng mấy giờ, Lưu xưởng trưởng, chúng chờ một chút, thấy họ giống loại giữ lời.”
“Sáng nhà khách ?”
“Có .” Tôn Chí Văn chột gật đầu, nhớ tới tình hình hụt buổi sáng còn chút lòng bồn chồn.
“Chắc là ngoài ăn sáng , ở, chờ một chút .”
Lưu xưởng trưởng chờ đến nổi giận, nhưng cũng chỉ đành tiếp tục c.ắ.n răng chờ.
Ngày hôm qua Tôn Chí Văn trở về, ông còn nghĩ đem bộ công phí cùng hao tổn của vải cắt cộng thêm , kiếm thêm một chút. đợi lâu như , giới hạn giá cả trong lòng ông nữa hạ thấp.
Thậm chí một ý nghĩ chỉ cần thể bán là len lỏi trong đầu ông .
Lại đợi một lúc, Tôn Chí Văn rốt cuộc dẫn . Ngước mắt , bốn nam một nữ. Bốn dễ chọc, chừng chính là nhóm chặn đ.á.n.h mười mấy công nhân của họ.
Lưu xưởng trưởng dù trong lòng ấm ức, nhưng mặt vẫn hề hề dậy chào hỏi mấy . Vội vàng giục Tôn Chí Văn pha .
“Chuyện lúc là chúng đúng, thật sự xin , gây thêm phiền toái cho các đồng chí. Bất quá chúng cũng là thật sự hết cách, nhà máy hiệu quả và lợi ích , chỉ thể nghĩ cách nhận thêm một chút đơn hàng khác về, chúng cũng là bức ép bất đắc dĩ.”
Cố Tiêu mím môi, “Lưu xưởng trưởng, chuyện quá khứ thì cứ cho qua. Chúng hôm nay đến đây là thành ý để chuyện thu mua hàng.”
Lưu xưởng trưởng gật đầu, vội vàng cho đem hàng mẫu vải cắt và liệu thống kê đến.
“Các đồng chí xem , chúng đây là tính theo hai vạn chiếc áo, hiện tại vải cắt bộ xong xuôi, những miếng vải vụn lựa , còn đều là hàng .”
Tô Thanh Nhiễm thẳng vấn đề hỏi: “Lưu xưởng trưởng tính bán với giá bao nhiêu?”
Lưu xưởng trưởng khựng một lát, ý niệm kiếm lời chợt lóe qua, nhưng lời đến miệng sửa .
“Chỉ cần là lỗ vốn là , sổ sách chúng mua từ xưởng dệt đều rành mạch, chúng mua bao nhiêu tiền, thì cứ theo giá đó mà bán .”
Nói xong, ông sợ mấy hiểu, cố tình nhắc nhở, “Vải kéo về , chúng còn chịu chi phí nghiệm vải, cắt vải, lựa vải, những công phí chúng đều bỏ qua. Tô đồng chí, cái giá còn tính là công bằng chứ?”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu, “Lưu xưởng trưởng đưa cái giá thật sự công bằng, bất quá... Thật dám giấu giếm, đơn hàng Giả Lĩnh Tử mùa xuân năm nay của chúng tất hết , hàng mua về chỉ thể đợi đến mùa thu. Đến lúc đó còn áo Giả Lĩnh Tử đơn hàng , chúng chuẩn vải cắt lâu như , rủi ro quá lớn. Áp lực tài chính cũng cao.”
Cố Tiêu phụ họa, “Không sai, chỉ là tiết kiệm chút công phí, kỳ thật đối với chúng mà đáng là bao, thà rằng chờ đến mùa thu, khi nhận đơn hàng hãy mua vải, như sẽ an hơn.”
Lưu xưởng trưởng cứng đờ kéo kéo khóe miệng, ý của hai ông hiểu. Đây là chê giá cả đúng chỗ.
“Vậy chi bằng, các đồng chí giá ?”
Số hàng hiện tại đặt trong tay quả thực chẳng khác nào khoai lang nóng. Thật sự , lỗ một chút thì lỗ một chút .
Tô Thanh Nhiễm cùng Cố Tiêu , cô liền mở miệng.
“Theo ý chúng , các mua nhiều ít cắt nhiều ít đều liên quan đến chúng , cũng cách nào kiểm chứng, nếu hiện tại bán, thì đem vải cắt bộ đóng gói theo cân mà cân nặng. Đến nỗi giá cả, liền dựa theo giá đầu ký vải vụn đơn mà tính.”
“Cái gì?” Lưu xưởng trưởng , rốt cuộc nhịn , lập tức bật dậy khỏi ghế.
Hàng của họ đều là vải cắt thể trực tiếp đưa khâu vá. Làm thể tính cùng giá đầu ký vải vụn ? Này là nhân lúc cháy nhà mà hôi của bắt nạt ?
“Tô đồng chí, như chúng lỗ quá nhiều .”