Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 321: Trước Tiên Phải Giữ Người Lại
Cập nhật lúc: 2025-11-18 07:59:07
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai tuy hiện giờ là kỹ thuật viên chuyên nghiên cứu hướng gieo trồng d.ư.ợ.c liệu, nhưng lúc học tập thì phân ngành kỹ đến .
Trước khi trở thành một kỹ thuật viên chính thức, họ cũng từng học ít khóa cơ sở về thực vật học.
Giáo sư Lâm Ngọc Trân từng tham gia biên soạn nhiều bộ giáo trình, cho nên họ đương nhiên xa lạ gì cái tên Lâm Ngọc Trân.
“Giáo sư Lâm là cô ?!”
Tô Thanh Nhiễm gật gật đầu, “Không sai, cô hiện cũng đang ở Dương Sơn.”
Hai Lâm Ngọc Trân đang ở đây, kìm kích động mà xoa tay.
“Không thể giới thiệu chúng một chút ?”
Tô Thanh Nhiễm sảng khoái đồng ý, “Không thành vấn đề, buổi sáng cô đang bận, lát nữa giữa trưa sẽ dẫn các vị đến gặp.”
Hai vốn dĩ đều vội , Giáo sư Lâm ở đây, liền còn sốt ruột nữa.
Bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề mà Tô Thanh Nhiễm đưa cho họ.
“Hiện giờ nơi khác quả thật việc dưỡng d.ụ.c thảo d.ư.ợ.c hoang dã, trực tiếp đem hạt giống hoặc cây con trồng ngoài thiên nhiên. Thảo d.ư.ợ.c trồng theo cách thông thường giá trị d.ư.ợ.c liệu cao hơn, khác gì đồ hoang dã thuần túy.
Đồng thời cũng thể tiết kiệm một lượng lớn sức sức của, gieo xuống cần chăm sóc đặc biệt.
dưỡng d.ụ.c hoang dã một tiền đề quan trọng, chính vì sự can thiệp của con ít, nên yêu cầu về môi trường gieo trồng càng cao.”
“Không sai, trong tình huống bình thường, chúng sẽ chọn cách mở rộng gieo trồng ở gần nơi sẵn thảo d.ư.ợ.c hoang dã. Như mới thể thích ứng hơn với môi trường tự nhiên, tương đối định hơn.”
Đại đội trưởng xong nửa ngày, đại khái hiểu.
“Có là chỉ cần trong núi chúng vốn những thảo d.ư.ợ.c hoang dã , thì nghĩa là chúng thể trồng ở ngoài thiên nhiên ?”
Hai gật gật đầu, “Cũng thể như .”
Mấy đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tiêu mở lời, “Hai hôm nay vặn hái một ít d.ư.ợ.c liệu trong núi về, nhưng chúng cũng hiểu lắm. Hai vị đồng chí kỹ thuật viên nếu rảnh, thể giúp chúng xem một chút ?”
Vân Vũ
Đại đội trưởng phụ họa, “Vừa lúc cũng đến bữa trưa, lát nữa mời Giáo sư Lâm đến, các vị ăn trò chuyện.”
Hai vốn dĩ định thăm Giáo sư Lâm, nhưng tính ở ăn cơm.
Giờ mà về thành phố thì kịp bữa trưa.
Ăn uống xong, buổi chiều nơi khác xem xét, thời gian vặn.
Còn về việc dưỡng d.ụ.c hoang dã , cũng trọng tâm công việc của họ lúc .
Hơn nữa khi đến họ cũng tìm hiểu, trong núi sản sinh d.ư.ợ.c liệu gì, nên đều ôm quá nhiều kỳ vọng.
thịnh tình khó chối từ, vài đều khuyên nên ở ăn trưa.
Ngay cả Chu Khai Thành cũng từ chối.
Cuối cùng vẫn đồng ý ở .
Đoàn thẳng về thôn, hướng về nhà họ Cố.
Mới tới cửa, ngửi thấy mùi canh gà thơm lừng bay .
Chu Khai Thành hiếm hoi mở lời đùa, “May mà , gà đều xong hầm lên . Đồng chí Đại đội trưởng Cố, tốn kém quá.”
Đại đội trưởng sang sảng , “Có gì tốn kém , đều là cơm nhà nông dân, gì ngon để chiêu đãi, các vị đừng chê là .”
Mùa xuân trong núi đến muộn, hai hôm nay trời còn lạnh, nhưng buổi trưa nắng lớn, chiếu ấm áp dễ chịu.
Mấy bước sân, thấy sân dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, giống sân nhà nông mà họ tưởng tượng.
Trong sân còn bày một bộ bàn ghế dài.
Chu Khai Thành thấy đề nghị, “Chúng cứ ở sân , ngoài sáng sủa.”
Ngồi xuống, thím Cố liền cầm phích nước nóng đây châm .
Cố Tiêu sang nhà bên cạnh, đem d.ư.ợ.c liệu đào hai hôm nay cùng với cái cuốc đặt chung một chỗ bưng tới.
“Mới đầu xuân, nhiều thứ chỉ mới mọc vài ba lá cây, thấy giống thì đào về , đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-321-truoc-tien-phai-giu-nguoi-lai.html.]
Hai vị kỹ thuật viên Cố Tiêu , chỉ gật đầu, tỏ vẻ , đào sai cũng thành vấn đề.
Nào ngờ nhận lấy xem, lập tức sững sờ tại chỗ.
“Hoàng Kỳ, Hoàng Tinh, Sài Hồ…”
“Thông khí, Cát Cánh, Bản Lam Căn…”
“Không ngờ núi của các ông d.ư.ợ.c liệu cũng thật ít, đây chúng qua?”
Đại đội trưởng khiêm tốn , “Người như chúng hiểu mấy thứ ? Ngày thường núi đều là hái quả dại, nấm dại, rau dại gì đó thôi.”
Mấy đang trò chuyện, Lâm Ngọc Trân cũng tới.
Thấy cô, hai kỹ thuật viên lập tức dậy, nhiệt tình tiến lên bắt tay.
“Giáo sư Lâm, chúng đây xem qua ít sách của ngài cũng như giáo trình ngài biên soạn.”
“ , ngờ thể gặp ngài ở đây, thật may mắn, thật may mắn.”
Lâm Ngọc Trân trò chuyện với hai một lát, thấy thảo d.ư.ợ.c con rể mang , đây là đang bàn chuyện.
Liền chủ động giới thiệu với hai vị kỹ thuật viên, “Hiện giờ mới qua đầu xuân lâu, vài loại thảo d.ư.ợ.c còn dễ phát hiện. Năm ở chân núi còn phát hiện ít Kim Ngân và Liên Kiều.
Chỗ chúng ở ranh giới Nam Bắc, ngoài các loại thảo d.ư.ợ.c chịu rét, ưa bóng râm đặc trưng của phương Bắc, còn thảo d.ư.ợ.c ưa ấm áp, ẩm ướt đặc trưng của phương Nam. Rất nhiều loại thảo d.ư.ợ.c đều thể tìm thấy ở đây, chủng loại quả thật phong phú.”
Lời của Lâm Ngọc Trân sức nặng, hai hỏi thêm ít tình hình ở đây.
Lâm Ngọc Trân đều lượt kể.
Cố gắng giữ thái độ khách quan công bằng, từ góc độ của một kỹ thuật viên phân tích ưu thế và mặt hạn chế của nơi .
Hai xong, cứ như là nhận thức Dương Sơn một nữa.
“Giáo sư Lâm, ngài hẳn là chỉ đến thăm con gái thôi? Sao quen thuộc với chỗ như ?”
Lâm Ngọc Trân lắc đầu, “ hiện đang việc ở đây, Viện Khoa học Nông nghiệp chúng một vài ruộng thí nghiệm tại chỗ .”
Cô cụ thể đang nghiên cứu cái gì, hai cũng tiện truy vấn.
Chỉ cảm thấy bất ngờ, tại một nhân vật như Giáo sư Lâm chọn nơi để ruộng thí nghiệm?
Chẳng lẽ là vì gần con gái hơn?
Hay là, nơi thật sự điểm gì hơn ?
Có thể , Giáo sư Lâm thích nơi , giữa những lời toát tình yêu mến từ nội tâm.
Tô Thanh Nhiễm thấy trò chuyện vui, liền dậy bếp.
Tính toán hôm nay tự trổ tài, xào món thịt thỏ cay xé lưỡi.
Lần ở tiệm cơm quốc doanh, cô từng Giám đốc Tiền qua, Chu Khai Thành thích ăn món thịt thỏ cay xé lưỡi ở đó.
Cứ qua đó là gọi món .
Khó dịp đại lãnh đạo đến ăn cơm, cơ hội như để vuốt ve thể bỏ qua.
Mọi đang trò chuyện, bỗng nhiên một mùi cay nồng đậm đà từ trong bếp bay .
Hai vị kỹ thuật viên nhịn nuốt nước bọt, nhất thời nghĩ nên tiếp đến .
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, lúc mới : “Món xào cái gì ? Sao mà thơm thế?”
Quách chủ nhiệm mùi liền đoán , “Thịt thỏ cay xé lưỡi, là món sở trường của Tiểu Tô.”
“Thịt thỏ cay xé lưỡi?” Hai , cảm thấy chút quá trùng hợp.
“Trước khi tới tiệm cơm quốc doanh Ninh Thành một món đặc sản nổi tiếng, chính là món thịt thỏ cay xé lưỡi. Hai chúng vốn còn tìm cơ hội qua đó nếm thử.”
Chu Khai Thành đầy ẩn ý, “Không cần ăn đặc biệt . Thịt thỏ bên đó chính là do Dương Sơn cung cấp, tay nghề cũng là do Tiểu Tô dạy.”