Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 288: Ân oán thanh toán xong
Cập nhật lúc: 2025-11-17 02:04:37
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bệnh viện.
Tiêu Đống Quốc tỉnh còn chút tinh thần hoảng hốt.
Thích ứng ánh sáng, lúc mới thấy rõ ràng đang giường bệnh.
Không kịp hồi tưởng tối hôm qua là té xỉu, trực tiếp một cái cá chép lộn b.ắ.n dậy từ giường.
Nắm lấy áo khoác liền chạy ngoài.
Mới đến cửa phòng bệnh mấy cô y tá ngăn .
“Đồng chí tỉnh ? Khoan , chi phí còn thanh toán !”
Tiêu Đống Quốc lung tung từ trong túi nắm mấy tờ tiền mặt nhét qua.
Đang chuẩn rời , bỗng nhiên ma xui quỷ khiến mà đầu hỏi một câu.
“Tối qua là ai đưa tới bệnh viện?”
“Là một cô đồng chí, là quen , lớn lên đặc biệt xinh .
Cô đường thấy đạp xe đột nhiên té xỉu, đưa đến đây xong thì .”
Tiêu Đống Quốc gật đầu, tâm tư nghĩ ngợi gì nữa.
Trực tiếp xông sân tìm xe đạp của .
Xe đạp còn ở đó, nhưng hai cái săm lốp đều nổ, xích cũng rớt, bánh xe biến dạng.
Đêm qua ma nhập ? Sao té nghiêm trọng như ?!
Không xe đạp, tiền, chỉ thể dựa hai chân chạy tới ga tàu hỏa.
Chạy đến ga tàu hỏa khi, nửa cái mạng đều sắp còn.
Lãnh đạo từ Kinh Thành tới cùng Tô giáo sư đám sớm thấy bóng dáng.
Cùng đường, đành tiếp tục chạy về xưởng máy móc.
Không kịp gõ cửa, trực tiếp xông văn phòng Mã xưởng trưởng.
“Mã xưởng trưởng, đội ngũ Tây Bắc ?”
Mã xưởng trưởng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đem chén trong tay nặng nề đặt xuống bàn.
“Cậu còn mặt mũi tới hỏi ?
Cậu sáng nay ở xưởng máy móc và đại viện tìm đều phát điên ? Cậu chạy ?!
Nói sáng nay xuất phát, !
Đội ngũ Tây Bắc đúng giờ xuất phát, cần !”
Tiêu Đống Quốc lập tức liệt xuống ghế.
“Mã xưởng trưởng, cố ý lỡ, sự việc nguyên nhân, tối qua té xỉu bệnh viện.
Ông giúp gọi điện thoại xin chỉ thị lãnh đạo, chuyến xe lửa tiếp theo xuất phát!”
Mã xưởng trưởng vô ngữ mà trừng mắt một cái, “Cậu coi lãnh đạo là thích nhà ? Cậu liên hệ là liên hệ ? Cậu khi nào thì ? ”
Cậu lãnh đạo cảm thấy vẫn tiếp tục ở phân xưởng rèn luyện thêm, nhiệm vụ đừng suy nghĩ nữa!
Cậu cút ngoài cho ! Hiện tại thấy liền đau đầu!”
Tiêu Đống Quốc mê mê hoặc hoặc văn phòng, lầu hít chút gió lạnh mới dần dần phục hồi tinh thần.
Rõ ràng chỉ còn thiếu một bước, nhanh là thể tất cả sai lầm một nữa trở vị trí cũ.
Kết quả chỉ vì chuyện xảy ngày hôm qua......
Càng hối hận, Tiêu Đống Quốc chậm rãi nhận sự bất thường.
Thái độ của Tô Thanh Nhiễm ngày hôm qua đột nhiên đổi, chẳng lẽ thật sự là vì chuyện của Tô giáo sư?
Vì cô rõ chuyện quan trọng , còn đem ném ở bệnh viện bỏ luôn?
Nghĩ , Tiêu Đống Quốc liền vội vàng tìm mượn một chiếc xe đạp.
Một đường đạp xe hướng Hướng Dương Sơn chạy tới.
Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu là trở về từ lúc sáng sớm tinh mơ.
Sau khi về hai tự ở nhà ngủ bù một giấc, lúc mới lên chuẩn vườn trái cây xem thử.
Chủ yếu là tính toán thời gian, đoán Tiêu Đống Quốc cũng sắp đến nơi.
Vừa lúc nửa đường chặn , khỏi để chạy trong thôn.
Quả nhiên, hai thong thả đến gần vườn trái cây, xa xa liền thấy một bóng xui xẻo đạp xe hướng bên .
Tô Thanh Nhiễm kéo cánh tay Cố Tiêu lắc lắc, “Anh trốn , đừng để tối qua là hai cùng bày kế với .”
Cố Tiêu, “......”
Vân Vũ
Có chút tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn chui rừng cây bên cạnh.
Tiêu Đống Quốc xuống xe, liền đổi vẻ thâm tình chân thành của ngày hôm qua, bay thẳng đến Tô Thanh Nhiễm chất vấn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-288-an-oan-thanh-toan-xong.html.]
“Tô Thanh Nhiễm, tối qua là cô đưa bệnh viện? Cô là cố ý đem ném ở đó ngủ một đêm ?
Cô , đội ngũ xuất phát sáng nay rời , bỏ lỡ thời gian báo danh, rốt cuộc nữa!”
Tô Thanh Nhiễm mặt cảm xúc một cái.
“Ý của là, thấy té ngã ngất xỉu, nên đưa bệnh viện, mà nên để ngủ ngoài đường một đêm?”
Tiêu Đống Quốc tháo gỡ băn khoăn, ngược càng khẳng định, “Vậy cô cách nào đem đưa tới bệnh viện?”
Tô Thanh Nhiễm mím môi, “Vừa vặn đường gặp một chiếc xe ba bánh chở heo con, nhờ hỗ trợ đưa , đúng , ngày hôm qua còn giúp ứng mười đồng tiền xe, hiện tại trả cho !”
Tiêu Đống Quốc sửng sốt một chút, đưa tay sờ sờ túi.
Trống rỗng.
Hắn trực tiếp chuyển đề tài.
“Cho dù là cô thể ở bệnh viện bầu bạn với , cô cũng nên với y tá một tiếng, đ.á.n.h thức sớm một chút, cô rõ hôm nay việc.”
Tô Thanh Nhiễm hỏi ngược , “Anh với khi nào là sáng nay xuất phát?”
Tiêu Đống Quốc hỏi ngây .
Chuyện Tây Bắc là nhiệm vụ bảo mật, thời gian và địa điểm xuất phát đều thể tiết lộ.
Tối qua, đích xác cho Tô Thanh Nhiễm.
“ —— là hiểu lầm cô, Thanh Nhiễm ——”
“Dừng !” Tô Thanh Nhiễm gậy ông đập lưng ông, “Cho nên ý của là, bỏ lỡ chuyến xuất phát hôm nay, liền còn cơ hội tham gia nhiệm vụ, cũng chăm sóc bố ?”
Tiêu Đống Quốc hai tay nắm chặt thành quyền, “ cũng như .”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu, nghiêm túc về phía , “ , nếu thành, chúng cũng cần thiết liên lạc nữa.”
Hiện giờ, con Thẩm Vân Phương tự gánh lấy hậu quả .
Tiêu Đống Quốc cũng vì sơ suất trong công việc của chính , từ một kỹ sư kỹ thuật cao cao tại thượng biến thành công nhân phân xưởng, và ly tán với con Trương Quế Lan.
Lần , cô xuất phát từ tư tâm cắt đứt cơ hội Tiêu Đống Quốc Tây Bắc.
Tất cả ân oán kiếp , từ đây xóa bỏ bộ.
Tiêu Đống Quốc thể tin , “Cho nên ngày hôm qua cô chỉ là ở việc thể chăm sóc Tô giáo sư, mới nguyện ý trả lời .
Hiện tại , cô liền lập tức trở mặt?”
Tô Thanh Nhiễm ôm cánh tay thẳng, “Tiêu Đống Quốc, ân oán của chúng thanh toán xong, cần dây dưa nữa, cứ coi là xa lạ.”
Tiêu Đống Quốc phẫn hận mà cô một cái.
Ân oán thanh toán xong? Người xa lạ?
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Nếu , mặc dù căn cứ, nhưng như cũ thể giúp Tô giáo sư giải quyết vấn đề thì ?”
Tô Thanh Nhiễm nhíu mày, “Anh ý gì?”
“Bởi vì nguyên nhân chân chính Tô giáo sư hạ phóng là gì.”
Tô Thanh Nhiễm, “......”
Đời , cô cũng từng hoài nghi bố rốt cuộc đắc tội với nào, mới thể đ.á.n.h t.h.ả.m như .
Chính là bố cô ngay cả bản cũng hiểu .
Chỉ sợ ngay cả chính ông cũng nguyên nhân chân chính là gì.
Tiêu Đống Quốc mà ?
Chẳng lẽ là trong những năm tháng khi họ c.h.ế.t, Tiêu Đống Quốc tin tức gì?
Tô Thanh Nhiễm quyết tâm gài bẫy một chút.
“Còn thể nguyên nhân gì? Bố đều với , đừng tùy tiện bịa một lý do lừa dối .”
Tiêu Đống Quốc quả nhiên chút thiếu kiên nhẫn.
“ lừa cô, những gì bố cô chỉ là bề ngoài, căn bản nguyên nhân chân chính.
Nói thế , nhà các cô một món bảo bối, hứng thú, nhưng vẫn thể lấy .
Bất đắc dĩ lúc mới chuẩn đem cả nhà các cô đuổi khỏi thành, để nhân cơ hội xét nhà tìm món bảo bối đó.
Tuy rằng hiện tại còn là ai, nhưng chỉ cần cô chịu trở bên cạnh , sẽ nghĩ cách giúp cô.”
Trong lòng Tô Thanh Nhiễm nổi lên sóng to gió lớn.
Chẳng lẽ món bảo bối Tiêu Đống Quốc chính là khối đá gian của cô?