Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 287: Thuận lợi xuất phát
Cập nhật lúc: 2025-11-17 02:04:36
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Tiêu Đống Quốc vẻ thâm tình chân thành, Tô Thanh Nhiễm chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, nắm tay đều cứng .
Chỉ tiếc, hôm nay thật sự thể động thủ.
“Xin , đối với đàn ông từng ly hôn hứng thú.”
“Thanh Nhiễm, và Thẩm Vân Phương thật sự như em nghĩ, hai chúng kết hôn xong vẫn luôn ở riêng.”
“Tiêu Đống Quốc, nếu tới đây chỉ để mấy lời , thì gì để , tạm biệt!”
Tiêu Đống Quốc thấy cô thật sự , lúc mới vội vàng sửa lời.
“Được , nữa, hôm nay tới đây là cho em.
Bố em lựa chọn tham gia một nhiệm vụ bí mật, cũng sẽ cùng ông .
Lần , nhất định sẽ chăm sóc Tô giáo sư thật , giúp ông cùng lập công lớn, đến lúc đó vấn đề của cả nhà em là thể giải quyết .
Chờ họ đều trở về thành, tất cả sẽ trở quỹ đạo, chúng thể giống như đây.
Thanh Nhiễm, hứa với , chờ chúng trở về, em sẽ cho một cơ hội nữa ?”
Tô Thanh Nhiễm nuốt xuống sự ghê tởm, bộ kinh ngạc, “Bố lựa chọn? Anh cũng sẽ ?”
“Không sai! Lãnh đạo đích đồng ý với .”
“ ngay cả máy đập lúa còn chế tạo xong ——”
Tiêu Đống Quốc sửng sốt một chút, căn bản nghĩ tới Tô Thanh Nhiễm là cố ý gài lời .
“Chuyện máy đập lúa là một ngoài ý , kỳ thật đây mơ, mơ thấy nhiều kỹ thuật kiểu mới của đời , lãnh đạo xong ý tưởng của , hứng thú.”
Tô Thanh Nhiễm một tiếng đầy ý vị thâm trường, “Anh thật lợi hại, mộng còn thể mơ thấy nhiều kỹ thuật mới như , tò mò, những kỹ thuật mới trong thời gian ngắn ngủi mơ thể nắm giữ ?”
Tiêu Đống Quốc hỏi chút ngẩn .
Rất nhiều chuyện trong mơ đều mơ hồ, như là cách một tầng sa, chỉ thể loáng thoáng nhớ rõ đại khái mà thôi.
Vân Vũ
“Thanh Nhiễm, tuy rằng hiện tại còn chỉ ý tưởng, nhưng là chờ thật sự , nhất định sẽ thành công.”
Tô Thanh Nhiễm .
Vốn định thử xem thể moi chút tài liệu thật sự gì đó từ .
Không ngờ tất cả đều là hư vô.
“Biết , nếu các cùng , phiền xem như tình nghĩa thầy trò bao nhiêu năm, chăm sóc bố nhiều hơn một chút.”
“Em yên tâm.”
Tiêu Đống Quốc còn ở lâu hơn, nhưng đồng hồ, cần thiết về nghỉ ngơi.
Người quyền lãnh đạo dặn dặn , sáng mai nhất định cùng xe lửa xuất phát.
Thế là đành nhịn đau rời .
“Thanh Nhiễm, em chờ chúng trở về.”
Nói xong, liền đạp xe đạp chuẩn về nhà.
Nào ngờ mới một đoạn, bánh xe giống như là cán thứ gì.
Vừa định cúi đầu kiểm tra, ngã nhào xuống đất.
Trước khi nhắm mắt , tự hồ thấy Tô Thanh Nhiễm bước nhanh về phía .
Hắn cố gắng giãy giụa mở miệng gì đó, nhưng trong nháy mắt lâm bóng tối.
Thấy hôn mê, Cố Tiêu đang ẩn ở chỗ tối bên cạnh lúc mới .
Đá một cước lên đùi , “Lời còn nhiều lắm.”
Tô Thanh Nhiễm một cái, “Giận ? Lời chúng đều thấy ?”
Cố Tiêu hừ một tiếng, “Chính vì rõ ràng, cho nên mới giận.
, chuyện cảnh trong mơ, là ý gì?”
Tô Thanh Nhiễm ha hả, “Anh tin lời ma quỷ của , đây từng vì đầu óc mà bệnh viện tâm thần, mau, đưa đến bệnh viện .”
Cố Tiêu ngoài miệng đồng ý, nhưng tay nhẹ nặng.
Đem lung tung nhét chiếc xe ba bánh mượn , lúc mới chậm rãi đạp xe hướng tới bệnh viện gần đó.
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-287-thuan-loi-xuat-phat.html.]
Y tá bệnh viện lập tức nhận Tiêu Đống Quốc, “Này, hôn mê nữa ? Tháng hôn mê đều thứ ba đấy?”
Tô Thanh Nhiễm gượng một tiếng, “Thì cô nhận , đạp xe, cũng , đột nhiên liền té ngã, gọi thế nào cũng tỉnh.”
Y tá hết sức quen thuộc mà kiểm tra, lén lút chỉ chỉ đầu óc.
“Người đầu óc , động tí là ngủ yên, còn gặp ác mộng, thôi, gọi điện thoại kêu nhà đến đón.”
Tô Thanh Nhiễm vội vàng vẫy tay với cô , “Không cần , chúng cùng một đại viện, đều quen , trong nhà hôm nay ai, về cũng ai chăm sóc, cứ để viện nghỉ ngơi một đêm .”
Nói , cô chỉ chỉ túi của Tiêu Đống Quốc.
“Trên hẳn là tiền, phiền y tá kê cho chút t.h.u.ố.c an thần, để ngủ một giấc thật ngon, cô xem quầng mắt đen thế .”
Cô y tá gật đầu, “Được, bảo bác sĩ kê cho chút t.h.u.ố.c trấn tĩnh an thần, theo tình hình hiện tại của , t.h.u.ố.c gì cũng bằng ngủ một giấc thật ngon.”
________________________________________
Sáng sớm hôm .
Trời mới sáng, cổng ga tàu hỏa liền xuất hiện một đội ngũ thần bí.
Bên cạnh vài xách hành lý, còn hai đồng chí mặc quân phục.
Một dáng vẻ lãnh đạo đang nhíu mày đồng hồ đeo tay, khí nghiêm túc và khẩn trương đến lạ.
lúc , một đàn ông cưỡi xe đạp vội vã, phong trần mệt mỏi đuổi tới mặt mấy .
“Xin , lãnh đạo, chạy đến nhà Tiêu Đống Quốc xem, ở nhà.
Nghe hàng xóm bên cạnh , tối qua trời tối xong thấy ngoài, đó vẫn luôn trở về.”
Lãnh đạo xong vui mà nhíu chặt mày, “Chẳng lẽ nhà ? Người nhà cũng ?”
Một kỹ thuật viên xưởng bên cạnh xong, giúp Mã xưởng trưởng đỡ.
“Báo cáo lãnh đạo, ngài điều , tình hình gia đình của kỹ thuật viên Tiêu tương đối phức tạp.
Khoảng thời gian , vợ đầu độc ở tiệm cơm, kết án cải tạo.
Hắn mới ly hôn với vợ, nuôi con của vợ cho , liền đem đứa trẻ đưa về nông thôn tìm ông bà nội ruột, phỏng chừng là còn về.
Cho nên trong nhà hiện tại chỉ một , chừng tối qua tâm trạng , ngoài uống rượu ——”
Nói , khí hiện trường hạ xuống điểm đóng băng.
Người cũng điều mà ngậm miệng, dám lên tiếng nữa.
Sắc mặt lãnh đạo biến đổi liên tục.
“Không đợi nữa, lên xe.”
Nói xong, đầu thoáng qua Mã xưởng trưởng, “Ông đúng, loại vẫn cần tiếp tục rèn luyện ở phân xưởng.”
________________________________________
Chờ đám đại sảnh xe lửa ồn ào, Cố Tiêu lúc mới kéo Tô Thanh Nhiễm từ một bên ngõ nhỏ .
“Đừng nữa, chú ga tàu hỏa, sẽ bình an đến nơi.
Tiêu Đống Quốc hiện tại còn đang ngủ ngon ở bệnh viện, cho dù mọc cánh cũng đuổi kịp.”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu.
Trong đầu còn tràn đầy hình ảnh bố cô cửa ga tàu hỏa.
Trên mặc chính là chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn cô tự tay cho ông, trong tay xách cũng là hành lý hai tự tay chuẩn .
Nhìn , ông chút hưng phấn.
Lại vì thời gian dài tiếp xúc xã hội bên ngoài, tránh khỏi chút câu nệ.
“Đi thôi, về nhà ! Phỏng chừng nhà đều đang lo lắng .”
Về nhà còn cho cô, quần áo cô cho bố mặc .