Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 261: Cứ Muốn Thắng Như Vậy Sao?

Cập nhật lúc: 2025-11-16 11:16:51
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám vui đùa giỡn tản , đường liền chỉ còn hai họ.

Cố Tiêu lặng lẽ kéo tay cô, ngẩng đầu ánh trăng, “Thanh Nhiễm cô xem, ánh trăng đêm nay thật tròn, thật mắt.”

Tô Thanh Nhiễm, “Hôm nay là ngày rằm, ánh trăng đương nhiên tròn .”

“……”

“Là ánh trăng , ?”

Cố Tiêu, “Cô !!!”

“Vậy tại chằm chằm ánh trăng xem, xem ?”

Cố Tiêu cứng họng, lúc mới đột nhiên hồn, phụ nữ chính là cố ý trêu chơi.

“Được, xem ánh trăng nữa, chỉ chằm chằm cô xem thôi.”

Vài phút , Tô Thanh Nhiễm đến chút chịu nổi, bỗng nhiên cảm giác dựng đá đập chân .

“Cái đó, chúng nên nhanh hơn một chút ? Nếu lát nữa chậm, thật sự liền chẳng còn gì.”

Cố Tiêu bất đắc dĩ , “Cứ thắng như ?”

Tô Thanh Nhiễm ân ân gật đầu, “Đương nhiên thắng, lát nữa sờ thu xong trở về, về đến thôn khẳng định so sánh, nếu chúng chút thu hoạch nào, chẳng mất mặt ?”

Huống chi, cô là đầu tiên tham gia loại hoạt động tập thể .

Cô cảm thấy ý nghĩa, quyết tâm thắng cũng lớn.

“Được, !”

Hai một đường chạy chậm đến vườn cây ăn quả, tiến , phát hiện ít đều đang tìm đào vàng và lê sơ còn sót cây và gốc cây.

Bất quá thu hoạch cũng tính nhiều, chỉ là ngẫu nhiên thể gặp những quả nhỏ hoặc quả sót thấy đây.

Vân Vũ

Cố Tiêu phương hướng, kéo cô tiếp tục bên trong.

“Đi theo , nơi nào còn lê sơ hái xong.”

Nói xong, liền kéo cô đến góc tận cùng bên trong vườn cây ăn quả.

“Lần hái lê sơ, cây thiếu ánh mặt trời, quả chín muộn, còn sót ít.”

Tô Thanh Nhiễm ngẩng đầu , thật sự .

Liền kích động dỡ cái sọt vai xuống, bắt đầu hưng phấn hái lên.

Đang hái, hai đột nhiên thấy một trận động tĩnh sột soạt truyền đến cách đó xa.

“Là ai?”

Tô Thanh Nhiễm động tĩnh giật , “Không lẽ gần đây lợn rừng ?”

Cố Tiêu dựng tai , “Không động tĩnh của lợn rừng, hơn nữa vườn cây ăn quả bốn phía đều vây , theo lý mà lợn rừng .”

Nói xong, liền dẫn đầu nhấc chân, theo hướng phát âm thanh.

Tới gần thấy, hóa là một đôi nam nữ đang hẹn hò.

Cố Tiêu thở dài một tiếng, kéo Tô Thanh Nhiễm cùng xem náo nhiệt.

Cô tò mò liếc mắt một cái, gốc cây ánh trăng tròn rải xuống, một nam một nữ đang tựa sát tâm sự.

Nhìn kỹ khuôn mặt hai , hóa là Từ Kiều và Tôn Hạo.

Hai yêu ? Ngày thường giấu kỹ quá.

Cố Tiêu xem chút ê răng.

Đối tượng của khác thì tình tứ khanh khanh , còn đối tượng của thì một lòng chỉ nghĩ thắng thi đấu.

Đang lúc định ho nhẹ một tiếng để cắt ngang chuyện của hai , Tô Thanh Nhiễm đột nhiên đưa tay che miệng kéo .

“Suỵt, đừng quấy rầy , chúng thôi.”

Cố Tiêu bĩu môi, bất mãn : “Cô xem ——”

Tô Thanh Nhiễm nhịn bật , cái sọt đựng hoa quả.

“Vậy chúng —— cũng tìm một chỗ một lát?”

“Đi ?”

“Nghe .”

Cố Tiêu suy nghĩ một lát, liền kéo tay cô về phía bên cạnh.

“Phía cây sơn tra dại siêu to, dẫn cô leo cây ngắm trăng.”

Tô Thanh Nhiễm, “......”

Lần hẹn hò là lên mái nhà, là leo cây.

Người chuyện thì là đang yêu đương, còn tưởng là đang huấn luyện dã ngoại.

Ngồi cây nghỉ mát, Tô Thanh Nhiễm lúc mới phát hiện, cảnh vật thường thấy ban ngày đều đổi một bộ dạng.

Ánh trăng như nước, chiếu xuống sườn đồi đang ngủ say, chỉ còn tiếng gió thổi qua kẽ lá sàn sạt, cùng tiếng ve sầu ngâm nga khe khẽ trong bụi cỏ.

Quả thật .

Ánh trăng mê , khí vặn, tiểu tình nhân tự nhiên một vài chuyện thể nhưng ngày thường thể .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-261-cu-muon-thang-nhu-vay-sao.html.]

Ngay phía , phía đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Nghe kỹ, hóa là đại đội phát hiện chuyện Tôn Hạo và Từ Kiều đang yêu đương.

Mọi nhao nhao cầm đèn pin, ở một bên ầm ĩ trêu ghẹo, “Hôn một cái.”

Tôn Hạo che mặt Từ Kiều, đ.á.n.h trống lảng với .

Đang náo nhiệt, bỗng nhiên trong đám ai hô một câu, “ , các ai thấy Tiêu ca và Tô thanh niên trí thức?”

hình như thấy hai họ vườn cây ăn quả, đó thì thấy tăm nữa.”

“Hai đó chắc chắn cũng lén lút yêu đương.”

Tôn Hạo thấy, vội vàng đổi hướng ồn ào, “Vậy chúng tìm xem, xem họ đang gì.”

Không thể để mỗi hai bọn họ phát hiện.

Muốn trêu thì cùng trêu.

Ngồi cây Tô Thanh Nhiễm kêu to , thầm mắng Tôn Hạo một tiếng.

Thằng nhóc , thế gặp lúc ném đá bọn nó.

Thế mà còn dám dẫn đến trêu ghẹo hai bọn họ.

Hơn nữa mang đèn pin ? Mấy gi·an l·ận.

“Mau nghĩ biện pháp.”

Nếu bắt gặp hai bọn họ ở cây, tránh khỏi trêu ghẹo một trận.

Cố Tiêu thì bình tĩnh, “Cô đỡ lên, chúng trốn cái cành cây to .”

Nói , dậy đỡ cành cây, một tay ôm eo cô, chầm chậm dịch sang.

“Ôm chặt , cẩn thận đừng ngã xuống.”

Tô Thanh Nhiễm sợ phát hiện, đành ôm chặt lấy , vùi mặt .

Cũng may, những bên rọi đèn pin quanh quẩn một hồi, phát hiện liền đổi địa điểm tìm.

Tô Thanh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng .”

Cố Tiêu, “Người , chúng tiếp tục.”

“......”

Không là bởi vì quá cao, là vì suýt chút nữa phát hiện.

Tô Thanh Nhiễm cảm thấy tim đập nhanh.

“Hay là về ? Bằng lát nữa quá muộn, chừng phát động cả thôn qua tìm chúng .”

Cố Tiêu ừ một tiếng, dẫn đầu nhảy xuống cây.

“Cô nhảy xuống, đỡ cô.”

Tô Thanh Nhiễm do dự một lát, vẫn là lựa chọn tin tưởng nhảy xuống.

Giây tiếp theo đón lấy.

Đợi hai trở thôn, quả nhiên đều vây quanh ở cổng thôn.

“Là Tiêu ca và Tô thanh niên trí thức trở .”

“Hai các ? Vừa chúng ở vườn cây ăn quả tìm nửa ngày cũng tìm thấy các .”

Cố Tiêu xì một tiếng, “Còn thể ? Đương nhiên là vườn cây ăn quả hái trái cây .

Nghe thấy các ở vườn cây ăn quả ríu rít, chúng ngại quá ồn, liền tránh .”

“......”

Đại đội trưởng thấy đến đông đủ, liền bắt đầu dẫn xem xét thu hoạch hôm nay.

Các bé trai và các bạn nhỏ, mỗi trong tay xách theo một cái rổ nhỏ.

Lạc tìm tuy nhiều, nhưng cũng đều tay .

Người lớn tuổi cũng lấy nhặt một nắm bông lúa, hoặc là mấy bắp ngô, hoặc là một ôm đậu tương.

Khoe khoang cho cùng xem.

Đến lượt một đám trẻ tuổi, ngược ngượng ngùng bước lên.

“Vườn cây ăn quả còn gì, hoặc là chính là quả rụng thối rữa mặt đất, hoặc là chính là loại nhỏ xíu.”

Mọi tò mò xem xét những quả nhỏ trong rổ của mấy trẻ tuổi và thanh niên trí thức.

Ngược đưa mắt Tôn Hạo và Từ Kiều, “Hai các tìm cái nào ?”

Giọng dứt, hai liền đỏ mặt.

 

 

 

 

 

Loading...