Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 256: Dẫn chú Mã đi Lâm trường

Cập nhật lúc: 2025-11-16 09:58:40
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đều là đầu tiên tới đây, sớm tràn ngập tò mò về Hướng Dương Sơn.

Ban đầu, họ đều lo lắng Tô Thanh Nhiễm xuống nông thôn chắc chắn sẽ ăn ít khổ.

Trên đường tới, hai cũng cảm khái hết đến khác, địa phương thật sự quá xa, quá lòng vòng.

Nhà ở cũng đơn sơ như họ tưởng tượng.

hôm nay kỹ , nhà ở bên ngoài trông tuy đơn giản, nhưng bên trong dọn dẹp sạch sẽ, đồ vật cần thiếu thứ gì.

Trong sân còn nuôi gà và thỏ, mỗi con đều tung tăng nhảy nhót.

Vườn rau ngoài phòng xanh um tươi , sinh cơ bừng bừng, trông vẻ phong phú hơn cả chủng loại ở cửa hàng thực phẩm phụ phẩm trong thành.

Sống ở một nơi như , quả thực còn thích ý hơn ở trong thành, khiến hai đều chút vứt bỏ những chuyện phiền lòng ở trong thành, cùng dọn đến nông thôn ẩn cư.

Lâm Ngọc Trân dẫn hai dạo quanh cửa nhà một lúc, đến điểm gia công Đầu Hoa và điểm gia công Đồ gia dụng.

Vườn cây ăn quả quá xa nên qua, nhưng hai đường tới cũng xem qua .

Ba dạo một vòng về đến nhà, sắc trời tối.

Ánh đèn trong phòng sáng sủa ấm áp, mùi thơm bốn phía.

“Chú, thím, hai về ? Đồ ăn sắp xong .”

“Thơm quá! Nhiễm Nhiễm món gì ngon ?”

“Toàn là một ít cơm nhà thôi ạ.”

Bữa cơm nhà dọn lên bàn, hai vợ chồng đều trợn tròn mắt kinh ngạc.

Cá kho, tôm rang, gà om khoai sọ, cà tím xào, trứng gà xào ớt xanh, nộm rau trộn thập cẩm.

Đây là cơm nhà trong miệng Nhiễm Nhiễm?!

Chú Mã vốn dĩ vì chuyện máy đập lúa mà chẳng buồn ăn uống gì, bận rộn đến nỗi cả ngày nuốt một giọt nước miếng.

Lúc thấy một bàn lớn đồ ăn như , cửa khẩu ăn uống lập tức mở .

“Đồ ăn Nhiễm Nhiễm , sắc hương vị đều đủ cả, tay nghề thua kém gì đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh.”

“Còn , ngay cả rau dưa ăn cũng mang theo một vị ngọt, chú Mã ngày thường đều thích ăn rau dưa.”

Tô Thanh Nhiễm khiêm tốn , “Ở nông thôn gì, chính là mấy thứ đồ ăn thiếu, đợi ngày mai hai về thành, mang theo nhiều một chút.”

“Vậy thì quá, hai chúng ở vườn rau nửa ngày, thím cô thèm lắm .”

“Ban đầu hai chúng đến đây tìm Tô đại ca cứu cấp, cái , ăn uống xong còn mang về lấy.”

Vân Vũ

Mấy ăn cơm xong, Lâm Ngọc Trân vội vàng quán mấy chiếc bánh bột ngô, luộc một ít trứng gà.

Cộng thêm bánh bao màn thầu mới hấp hôm qua, chuẩn lát nữa mấy mang theo lâm trường.

Lại còn những vật dụng hằng ngày mua ở trong thành, quần áo mùa thu mới cũng đều gói .

Tô Thanh Nhiễm cũng nhặt vài món đồ chú Mã và thím Mã mang đến thể dùng để mang theo.

Đến thời điểm thích hợp, Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu liền dẫn chú Mã cửa.

“Thím, thím ở nhà ngủ sớm , đừng đợi chúng cháu về.”

“Biết , các con núi cẩn thận.”

Thím Mã vốn dĩ cũng theo cùng núi xem họ, nhưng bất đắc dĩ chân cẳng thật sự , chỉ sợ kéo chân ba họ.

Thực tế, chú Mã vì ngày thường thiếu rèn luyện, leo lên núi cũng thoáng chút khó nhọc.

Cố Tiêu dám quá nhanh, gần đến đỉnh núi, đề nghị dừng nghỉ ngơi một chút.

Chú Mã nhất định chịu, “ , chỉ là mới bắt đầu chút quen, bây giờ đỡ hơn nhiều .”

Hai đành dẫn ông chậm rãi bò lên.

Lật qua sườn núi, mấy gian lều tranh chân núi trông thật thê lương ánh trăng mỏng manh.

Hốc mắt chú Mã ửng hồng, Tô giáo sư phong cảnh vô hạn ở Ninh Thành ngày xưa, hiện giờ ở một nơi như thế .

Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu sớm quen thuộc, đ.á.n.h giá xung quanh một lát, thấy bốn phía ai, liền dẫn chú Mã về phía lều tranh.

Ba trong lều tranh đang chuẩn ngủ, thấy động tĩnh ngoài cửa vội vàng bò dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-256-dan-chu-ma-di-lam-truong.html.]

“Có Nhiễm Nhiễm đến ?”

“Lão Mã— là ông?”

Bạn cũ gặp , Tô Cảnh Sơn mừng sợ.

Chú Mã nổi, “Cảnh Sơn, hơn một năm nay ông vẫn luôn ở đây ?”

Tô Cảnh Sơn thản nhiên gật gật đầu, “Chúng ở đây lo ăn lo mặc, trừ việc hành động tự do, những mặt khác .”

Chú Mã lấy tinh thần, vội vàng mục đích tới.

Tô Thanh Nhiễm dọn đồ vật , “Cha, mấy thứ đều là chú Mã và thím mang tới, hai cứ chuyện , chúng con ngoài canh chừng cho hai .”

Anh cả và chị dâu cũng theo sát bước .

Hai quan tâm đến tình hình của và thằng bé Nam Tinh.

Tô Thanh Nhiễm kể những chuyện xảy trong thời gian ở nhà và trong thôn.

Biết khỏe mạnh, thằng bé Nam Tinh gần đây cao lớn ít, trong lòng an ủi.

“Em gái, Nam Tinh là đứa bé lớn như đang lúc nghịch ngợm khó quản, nếu nó lời, em cứ việc đ.á.n.h nó.”

“Nam Tinh nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng khó quản như hai , nó lời lắm.”

, gần đây nó học tập tử tế ?”

“Học tập thì ngày nào cũng học, nhưng thế giới bên ngoài cám dỗ quá lớn, cả ngày cứ nhớ cùng bạn bè trong thôn ngoài chơi.”

Anh cả bất đắc dĩ lắc đầu , “Thằng bé học tập tử tế , em về với nó, ham chơi như nữa, nếu gặp mặt nhất định đ.á.n.h nó.”

Chị dâu trừng cả một cái, “Trẻ con còn nhỏ, ham chơi cũng là bình thường, chuyện học tập cứ từ từ, chỉ cần nó khỏe mạnh là .”

Tô Thanh Nhiễm gật gật đầu, “Anh cả chị dâu đừng quá lo lắng, hiện tại trong thôn mới điện, mua máy kéo, chi tiêu lớn.

Chờ vụ thu hoạch, đại đội rảnh rỗi hơn, tiền vài lô đơn đặt hàng cũng về, lẽ chuyện đại đội xây trường học là thể đưa lên lịch trình.

Đợi trường học , Nam Tinh cùng nhóm bạn của nó đều thể thu hồi tâm trí học tập.”

Nghe khả năng xây trường học, hai vui mừng khôn xiết.

Điều duy nhất hai lo lắng là vấn đề giáo d.ụ.c của con trai Nam Tinh, nếu thể học, tự nhiên là một chuyện .

Cố Tiêu thấy hai há mồm ngậm miệng rời khỏi Nam Tinh, liền chủ động đề nghị, “Anh cả chị dâu, nếu hai nhớ Nam Tinh, thể tìm cơ hội thăm, hoặc là chúng dẫn Nam Tinh đến đây.”

Hai do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Không cần, cần thiết mạo hiểm như , chỉ cần Nam Tinh sống là đủ .”

Bốn trò chuyện một lúc, chú Mã lặng lẽ khỏi lều tranh.

Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu vội vàng chào tạm biệt cả chị dâu, bước nhanh dẫn chú Mã trở lên núi.

“Chú Mã? Chú bàn với cha cháu thế nào ? Có cách giải quyết ?”

Trên mặt chú Mã là sự phấn khích thể che giấu, “Gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay! Tô giáo sư nghĩ cho chúng một biện pháp bù đắp tuyệt diệu, dẫn về thực nghiệm ngay bây giờ.

đạp xe một , còn thím cô thì nhờ hai đứa, đợi ngày mai rảnh hãy đưa cô về.”

Hai ông trong đêm chạy về thành, lập tức khuyên ngăn.

“Không , đêm khó lắm, chỗ chúng cháu vòng vèo, dễ lạc đường.”

, chú Mã, chú bây giờ chạy về cũng là nửa đêm , cũng cách nào việc.

Hay là thế , sáng mai cháu lái xe đưa hai về thành, hẳn là cũng chậm trễ .”

Chú Mã suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý.

“Cũng , phiền hai đứa.”

 

 

 

 

 

 

Loading...