Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 255: Xếp hàng Đi dạo

Cập nhật lúc: 2025-11-16 09:58:39
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi nhà họ Tiêu đang loạn thành một đoàn, Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu lên chiếc máy kéo mới mua, chuẩn về thôn.

Cố Tiêu dọn chiếc xe đạp lên thùng xe, đỡ Tô Thanh Nhiễm xuống.

“Cô là đầu tiên xe lái đấy, sợ ?”

“Không sợ, tin tưởng .”

Tô Thanh Nhiễm ngoài miệng sợ, nhưng dặn dò lái chậm một chút.

“Yên tâm, vững nhé.”

Ban đầu, Cố Tiêu quả thực lái nhanh lắm.

Đợi khi khỏi thành, con đường nhựa ngoại thành một bóng , lúc mới tăng tốc độ lên một chút.

Tô Thanh Nhiễm cũng đ.á.n.h bạo dậy.

Máy kéo chạy lên, kéo theo luồng khí trong khí.

Cơn gió mát lạnh cuối cùng của mùa hè lướt qua bên tai, khiến vui vẻ thoải mái.

Chiếc máy kéo kiếm nhờ phấn đấu việc, lên cảm thấy kiên định hơn.

Tới gần cổng thôn, hai từ xa thấy ít đang đó.

“Chắc chắn là cha về thôn, với hôm nay sẽ lái máy kéo về .”

Máy kéo dừng , liền vội vàng chờ nổi vây đến.

“Máy kéo thật sự lái về !”

“Đây thật sự là xe của đại đội ?”

“Đương nhiên , thấy là xe mới ?”

Một đám trẻ con càng lúc càng nhảy cẫng lên bên cạnh máy kéo.

“Chú Tiêu, chú lái máy kéo trông ngầu quá !”

Cố Tiêu tâm trạng , hỏi mấy đứa trẻ con: “Có xe căng gió ( dạo) ?”

Bọn trẻ đồng thanh gật đầu, “Muốn!”

“Muốn thì mau trèo lên .”

Mấy đứa trẻ thấy, bám thành chắn thùng xe, nín thở gắng sức trèo lên.

Trương Binh và Triệu Quân mấy thanh niên cũng đều hóng hớt, thấy bọn trẻ trèo chậm, dần dần mất kiên nhẫn.

Mỗi kẹp nách một đứa trẻ đặt lên thùng xe.

Vân Vũ

“Anh Tiêu ơi, tụi em cũng xe căng gió ~”

“Biến, thì im miệng .”

Gần như trong khoảnh khắc, thùng xe chật nít cả lớn lẫn trẻ con.

Tô Thanh Nhiễm xuống xe, ở một bên dặn dò đám thanh niên và bọn trẻ.

“Các chị và các cháu vững nhé, lên, cũng bám ngoài xe.”

“Biết , cô.”

“Ừm, cố sư phụ, lái chậm một chút.”

Cố Tiêu, “……”

Nhìn chiếc máy kéo đầu chạy ngoài thôn, các thôn dân đều hiếu kì thôi.

“Cái máy kéo thật là đồ , thoáng cái là thể chạy xa như , đợi đến vụ thu hoạch kéo hoa màu thì tiện lắm.”

“Còn gì nữa, dùng cái xe cột cối đá, xay thóc cũng là chuyện trong một giây.”

“Vậy chúng thành đưa hàng, chợ bán đồ cần hỏi mượn xe của khác nữa!”

Đang trò chuyện, Cố Tiêu đầu một nữa lái máy kéo về.

Dừng xe , thùng xe lập tức một lượt khác, đều là những nãy chen lên .

Cố Tiêu, “……”

Đội trưởng ha hả : “Cho đều phiên thử, thể nghiệm một chút.”

Các lớn tự giác xếp hàng, còn đám trẻ con m.ô.n.g như dính keo, xuống thì chịu dậy.

Chạy chạy vài lượt, Cố Tiêu lúc mới cuối cùng thể lái xe về đại đội.

Sau khi về nhà, hai kể chuyện xảy đó ở xưởng máy móc.

“Cái máy đập lúa , một giờ thể đập năm trăm cân lương thực, nếu thể mượn của chủ nhiệm Quách một chiếc về, một hai ngày công phu là thể đập xong tất cả thóc của đại đội chúng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-255-xep-hang-di-dao.html.]

Chỉ là đáng tiếc, hiện tại đột nhiên xuất hiện vấn đề như , cũng khi nào thể sửa xong để phát đến công xã?

Cha, cha công xã thì hỏi một câu nhé.”

Đội trưởng từng thấy máy đập lúa, tâm trạng bình thản lắm.

“Mọi năm đều như , năm nay chúng máy kéo, tóm là nhanh hơn so với việc dùng trâu kéo cối đá.”

Đang chuyện, đột nhiên thấy trong thôn lạ tới.

Lại còn là tới tìm Tô Thanh Nhiễm.

Mấy đều mơ hồ, giờ , ai sẽ chạy tới tìm cô ?

Đang nghĩ ngợi, liền thấy chú Mã chở thím Mã, xe đạp thôn.

Phía xe còn treo ít đồ vật.

Tô Thanh Nhiễm vội vàng bước nhanh về phía hai , “Chú, thím, hai tới?”

Thím Mã xuống xe, giải thích với , “Chú cô về nhà đến chuyện các cô hôm nay xưởng nhận xe, cô nghĩ các cô đầu tiên lái xe, chút yên tâm, nên đến xem thử.

Vừa lúc đây cũng đến bao giờ, tiện đường đến thăm các cô luôn.”

Tô Thanh Nhiễm sững sờ, khoác tay thím Mã, “Vậy thì quá, sớm mong các cô chú tới chơi.”

Đội trưởng nhiệt tình tiến lên chào hỏi hai , “Cố Tiêu, mau giúp đỡ xách đồ vật về nhà.”

Về đến nhà, Lâm Ngọc Trân thấy hai cũng kinh ngạc thôi.

Vào phòng, vợ chồng chú Mã lúc mới tình hình thực tế.

“Ban ngày nhờ Thanh Nhiễm, phân xưởng xem máy đập lúa.

Không ngờ lão Mã đó phát hiện vấn đề, lúc mới ngăn cản cho hàng phát , nếu hậu quả dám tưởng tượng.”

“Không sai, phát hiện vấn đề xong chúng lập tức họp bàn bạc phương án bù đắp, chỉ tiếc sắp đến vụ thu hoạch , thời gian cấp bách, từ đầu là khẳng định kịp.

Mấy kỹ thuật viên ở xưởng chúng đưa phương án cũng đều như ý , nên nghĩ đến xem, khả năng gặp mặt Cảnh Sơn một chút ?”

Tô Thanh Nhiễm bừng tỉnh, cảm thấy kỳ lạ.

Giờ đến đây chắc chắn chỉ đơn thuần là để thăm hỏi.

thể , chú Mã việc vẫn cẩn thận, trong tình huống cấp bách như , còn mang theo thím Mã để che mắt khác.

“Không thành vấn đề, cha thấy chú Mã, chắc chắn cũng sẽ vui.

hiện tại thể , đợi đến tối đều nghỉ ngơi, chúng hãy qua đó.”

Chú Mã thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần thể thấy Tô Cảnh Sơn, ông thêm một phần nắm chắc!

Biết tình hình thực tế, Lâm Ngọc Trân lập tức dọn dẹp phòng ở của .

“Buổi tối hai cứ ở phòng , nghỉ đây một đêm, mai .”

“Được, phiền chị dâu.”

Mấy đang bàn bạc chuyện núi buổi tối, trong thôn cũng ngừng bàn tán.

Trong thôn ít khi ngoài tới, gây nhiệt nghị cũng là bình thường.

Chẳng qua, đều ngờ tới, chú của thanh niên trí thức Tô chính là xưởng trưởng xưởng máy móc.

Máy kéo của đại đội họ, vẫn là nhờ giúp đỡ tranh thủ mới mua về .

Thừa một ân tình lớn như , đều nghĩ xem thể điều gì đó.

Nghe hai một đêm, sôi nổi tặng ít đồ ăn đến.

Đội trưởng cũng đích sắp xếp bắt cá, tôm, và tặng trái cây trong vườn.

Tô Thanh Nhiễm bảo Cố Tiêu giúp g.i.ế.c một con gà, còn thì vườn rau hái ít rau dưa.

Tranh thủ lúc trời còn tối, Lâm Ngọc Trân chủ động dẫn hai dạo một vòng.

Trên đường tới, chú Mã vốn dĩ lòng nóng như lửa đốt, lo lắng hôm nay thể gặp Tô Cảnh Sơn .

Nghe câu trả lời khẳng định xong, tâm trạng ông cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

nhất thời cũng , đơn giản theo ngoài xem tình hình đại đội nơi họ sinh sống hằng ngày rốt cuộc như thế nào.

 

 

 

 

 

Loading...