Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 247: Chủ Động Đến Tận Cửa Thu Mua Đào

Cập nhật lúc: 2025-11-16 09:58:31
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đội trưởng Cố xách theo rổ với vẻ mặt vui vẻ, một lúc lâu cũng thấy .

Kế toán La bắt đầu chút lo lắng, "Tiểu Tô, Cố Tiêu, hai đội trưởng lãnh đạo giữ chứ? Có khi nào là vì chuyện , lãnh đạo giận cá c.h.é.m thớt đội trưởng ?"

Tô Thanh Nhiễm , "Sẽ , chuyện chúng , yên tâm ."

Cố Tiêu nghĩ nghĩ, "Lâu như còn về, khẳng định là giữ ăn cơm ."

Đang chuyện, đột nhiên chạy tới truyền lời.

"Các vị là đội Hướng Dương Sơn ? Đội trưởng Cố nhờ mang một câu, cơm trưa ông công xã tiếp lãnh đạo, bảo các vị đừng lo lắng."

Kế toán La: "......"

Biết thế cùng ông !

Từ lo lắng đến kinh ngạc, đến bây giờ là hối hận.

Kế toán La rưng rưng im lặng c.ắ.n một miếng bánh bột ngô khô, gì thêm.

Qua một lúc lâu, đội trưởng Cố trở về.

Ông vui vẻ kể quá trình cho mấy .

"Ban đầu thấy đưa rau, Chủ nhiệm Quách và lãnh đạo đều sửng sốt, là đội Hướng Dương Sơn, lãnh đạo bày tỏ ấn tượng sâu sắc về chúng , rằng đây chúng luôn đói xin cứu tế lương thực, mà trong thời gian ngắn ngủi phát triển nhiều nghề phụ như , còn kéo theo sản xuất lương thực, khen chúng ngớt lời. Thấy đưa đều là rau củ nhà trồng và đào, liền giữ , là trưa cùng nếm thử. Còn nhất định giữ ăn cơm chung."

Nói xong, đội trưởng Cố lúc mới chợt nhớ còn nhiệm vụ.

"Mau, bỏ hết chỗ rau rổ, lát nữa còn mang đến công xã."

"À? Sao còn đưa qua bên đó nữa?"

"Haiz, các , hôm nay chúng đưa rau coi như mát mặt , lãnh đạo khen rau của chúng ăn tươi. Họ kiên quyết tự bỏ tiền túi mua rau của chúng , là cũng để mua chút gì đó về trong ngày đầu tiên chợ khai trương, coi như ủng hộ chúng một chút."

Cố Tiêu xong, nhanh nhẹn đóng gói rau củ .

"Để đưa cho, ông mau nghỉ ngơi một chút ."

Kế toán La hai lời dậy, " cùng ."

"Được."

Hai , đội trưởng Cố hái chiếc nón lá đầu xuống, vui vẻ cầm trong tay quạt gió. Lại cùng Tô Thanh Nhiễm và Tô Nam Tinh trò chuyện về chuyện .

"Giờ trời nóng, ai, hai cô mau xuống nghỉ ngơi một chút, kể cho mà —"

Bên , đội trưởng Hồ dựa bóng cây bằng bàn tay giả vờ ngủ gật. Nghe thấy động tĩnh bên , còn sức lực để tức giận nữa.

Cũng là đến bày quầy bán hàng, dựa cái gì mà lão Cố thể cùng lãnh đạo ăn cơm? Là lãnh đạo mắt ? Hay là ông hổ?

Quá đáng giận.

Hôm nay ông nên tới.

Nhân lúc rảnh rỗi, khi Cố Tiêu trở về từ công xã, liền dẫn Tô Thanh Nhiễm và Nam Tinh dạo quanh chợ một vòng.

Sợ hai cô nóng, còn dẫn họ Hợp tác xã Cung tiêu ở một lúc.

Mãi đến khi nắng nóng dần tan, lúc mới dẫn hai cô quầy hàng.

Lượng khách buổi chiều rõ ràng ít hơn buổi sáng nhiều.

Kỳ thật đào còn của họ nhiều, nhưng bỏ sớm thì kỳ cục, nên quyết định tiếp tục ở kiên trì đến khi bán hết.

Trừ họ , các đội khác cũng chút về, nhưng cũng đều tiếp tục nán , ai dám phá đài của công xã.

Vốn tưởng rằng buổi chiều sẽ gì bất ngờ, kết quả Chủ nhiệm Diêu của Hợp tác xã Cung tiêu vội vàng đuổi tới.

"Cuối cùng cũng tìm các vị, mệt đổ cả mồ hôi, chạy đến trong thôn tìm các vị, là đều tới đây."

Tô Thanh Nhiễm gượng một tiếng, "Chủ nhiệm Diêu, ngài đúng là quý nhân quên sự , lúc con với ngài , hôm nay tụi con ở chợ mà."

Chủ nhiệm Diêu ngơ ngác trừng lớn mắt, lúc ông căn bản để tâm. Kết quả hại chạy uổng một chuyến.

"Tuổi già , quên chuyện, trách các vị ."

Đội trưởng Cố vội vàng nhiệt tình mời ông xuống ăn đào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-247-chu-dong-den-tan-cua-thu-mua-dao.html.]

"Không ăn, lát nữa còn vội về, tới tìm các vị là hỏi một chút, đào còn thừa bao nhiêu?"

Tô Thanh Nhiễm giỏ đào, "Chỉ còn cái giỏ cuối cùng thôi, ngài bao nhiêu? Con sẽ cân cho ngài."

Chủ nhiệm Diêu vội vàng xua tay, " hỏi cái , là hỏi trong vườn còn thừa bao nhiêu? Hợp tác xã Cung tiêu của chúng mua!"

Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, "Chủ nhiệm Diêu, chuyện . Trái cây của Hợp tác xã Cung tiêu đều là mua từ vườn trái cây quốc doanh bên , chúng , tuyệt đối sẽ tranh giành ăn với họ."

Đội trưởng Cố cũng vội vàng phụ họa, " , Chủ nhiệm Diêu ý giúp chúng , nhưng chuyện tuyệt đối ."

Chủ nhiệm Diêu hổ giấu mặt .

"Thật thì — cũng thể coi là tranh giành ăn, như , chúng sẽ mua thêm một đợt đào của các vị, ngoài lượng mua của họ."

Mấy , khó xử.

Vân Vũ

"Chủ nhiệm Diêu, sản lượng năm đầu tiên của chúng vốn dĩ cao, hơn nữa chúng đều hứa với công xã, sẽ đến chợ bán quả."

Chủ nhiệm Diêu bỏ cuộc, bắt đầu hết lời khuyên nhủ mấy .

"Trời nóng như , các vị tự bán vất vả lắm. Hơn nữa, các vị chạy đến chợ trấn để bán, thể bán bao nhiêu tiền? Có thể so với giá mà Hợp tác xã Cung tiêu chúng đưa cao hơn ?"

Đội trưởng Cố tò mò hỏi, "Vậy Hợp tác xã Cung tiêu của các vị mua với giá bao nhiêu?"

Chủ nhiệm Diêu kiêu ngạo khoa tay múa chân một chút, "Ít nhất là một hào một cân."

Đội trưởng Cố lắc đầu , gì.

"Chê ít ? Kỳ thật với phẩm tướng đào của các vị, một hào hai cũng thể giúp các vị tranh thủ một chút."

Đội trưởng Cố lắc lắc đầu, " thấy vẫn là thôi."

Chủ nhiệm Diêu sốt ruột, "Một hào hai ít , ở đây còn nhiều chi phí mà các vị thể ngờ tới, hơn nữa đào dễ hỏng, tỷ lệ quả hỏng hóc gì đó chúng đều tính toán ."

Tô Thanh Nhiễm : "Chủ nhiệm Diêu, thật dám giấu giếm, quả của chúng bán ở chợ chính là giá ."

Nói , cô giơ hai ngón tay lên.

Chủ nhiệm Diêu lập tức sững sờ, dám tin hỏi một câu, "Hai hào tiền một cân?"

"Không sai."

"Sao thể? Hợp tác xã Cung tiêu chúng mới bán một hào tám."

" là như , cái giá khách hàng chấp nhận, nếu chúng cũng thể bán hết sạch nhiều giỏ như ."

Chủ nhiệm Diêu choáng váng.

Vốn dĩ ông nghĩ rằng hôm nay đến đây, Hướng Dương Sơn chắc chắn sẽ cảm động rớt nước mắt, cảm ơn ông chọn hợp tác thời điểm cuối cùng.

Không ngờ, họ bán giá cao hơn cả Hợp tác xã Cung tiêu!

Làm ăn thế , còn nữa?

Chủ nhiệm Diêu cảm thấy nhọc công lăn lộn cả ngày, trời nắng nóng chạy một chuyến đến Hướng Dương Sơn, chạy trấn .

Kết quả bây giờ chỉ thể ủ rũ về thành phố.

Đội trưởng Cố thấy sắc mặt ông , vội vàng dọn một cái ghế đến.

"Chủ nhiệm Diêu, trời nóng, ông đừng vội về thành, xuống nghỉ mát một lát, bảo Cố Tiêu mua cho ông một cây kem. Lát nữa sẽ lấy thêm ít đào, ông mang về ăn."

Chủ nhiệm Diêu trong lòng còn đang bực tức, nhưng vô cớ cảm thấy an ủi.

"Cũng , nghỉ một lát, đợi trời mát hơn sẽ . À đúng , cách đây lâu đồng chí Cố và đồng chí Tô công tác ở Thượng Hải?"

 

 

 

 

 

 

Loading...