Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 245: Mất hai con lợn con

Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:44:29
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy mua nhiều đồ như từ sạp hàng , ít đều đổ xô đến vây xem, xem rốt cuộc sạp hàng gì đặc biệt.

Người đều thích xem náo nhiệt, một khi mua đông, thì hiệu ứng đám đông chỉ ngày càng nhiều.

“Mọi đừng vội, từ từ từng bước một.”

Mấy đang bận rộn vui vẻ, một con lợn con từ chạy đến gùi đào, đang ầm ừ ăn vụng đào.

May mắn Tô Nam Tinh tinh mắt phát hiện: “Chú Tiêu, Trư Bát Giới ăn vụng đào tiên của chúng !”

Cố Tiêu cúi đầu thoáng qua, lập tức hiểu nó từ chạy tới. Vừa định đưa chân đá nó , Đại đội trưởng ngăn .

“Lỡ đá hỏng, lát nữa chừng họ đến gây sự, chậm trễ việc buôn bán đáng.”

Nói , ông lớn tiếng hướng về phía đối diện chéo hô một tiếng.

“Đội trưởng Hồ, lợn con của các ông chạy đến chỗ chúng , các ông mau cử đến bắt nó .”

Đội trưởng Hồ chậm rãi tới: “Xin nha, lơ đãng, ngờ nó chạy đến chỗ các ông…”

“Con súc sinh hiểu chuyện, các ông đừng chấp nhặt với nó, lập tức dắt nó .”

Cố Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Biết là súc sinh hiểu chuyện, còn tưởng là hiểu chuyện . Đội trưởng Hồ, những lời khó , chỗ chúng đông , lỡ để ý dẫm c.h.ế.t nó, chúng chịu trách nhiệm đấy.”

Đội trưởng Hồ ngượng ngùng dắt lợn con . Trong lòng tức giận bất bình: “Lại chúng cố ý thả nó , hơn nữa ăn đào của họ, còn mắng chúng là súc sinh.”

Được, là họ chú ý. lát nữa thì chắc .

Hắn xem, cho dù lợn của họ ăn đào, còn thể thật sự đ.á.n.h c.h.ế.t nó ? Nếu thật sự dám đ.á.n.h c.h.ế.t lợn con của họ, đó chính là phá hoại tài sản tập thể của Công xã. Đến lúc đó lúc Công xã tố cáo cho họ một tội danh, khiến họ gánh hậu quả).

Nghĩ , Đội trưởng Hồ bắt đầu âm thầm quan sát động tĩnh bên đối diện.

Nhân lúc đối diện đông nhất, đột nhiên thả chạy hai con lợn con.

Hai con lợn con đó dường như hiểu ý , mùi đào thơm liền chui thẳng đám đông.

Tô Thanh Nhiễm đang bận rộn tiếp đón đến mua đào, thấy hai con lợn chạy tới. Cô khẽ cong môi, cầm một quả đào ném về phía một góc khuất nhất. Nhân lúc hai con lợn con chui , cô chớp mắt thu chúng gian.

Tỉnh táo tiếp tục bình thản bán đào, cứ như thể chuyện từng xảy .

Chợ đông nghịt , đang là lúc cao điểm. Cãi cọ ồn ào, ai phát hiện hai con lợn con chui .

Đội trưởng Hồ và mấy bên đối diện chờ mãi, thấy động tĩnh gì từ phía đối diện truyền đến. Dần dần bắt đầu cảm thấy , nếu đối diện phát hiện lợn ăn đào của họ, nên gây khó dễ mới đúng ? Cho dù là đ.á.n.h c.h.ế.t, cũng chút tiếng động.

Họ xổm xuống dùng mắt tìm kiếm một hồi lâu, tìm thấy bóng dáng lợn con.

“Lợn thấy, mau chia tìm.”

Vân Vũ

Mọi tìm kiếm xung quanh một vòng, thấy bóng dáng lợn con.

“Đội trưởng, chỉ trong chốc lát, lợn con thể chạy xa, khi nào họ giấu sạp ?”

Đội trưởng Hồ lập tức dẫn xông đến sạp đào ở đối diện chéo.

“Lợn con của chúng ?”

“Lợn con gì cơ? Không thấy .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-245-mat-hai-con-lon-con.html.]

“Đừng giả vờ ngu ngơ, chúng rõ ràng thấy lợn con của chúng chạy đến đây!”

Cố Tiêu một tiếng: “Đội trưởng Hồ, ông mới ôm một con lợn con từ chỗ chúng về. Lúc đó ông mặt là sẽ trông coi cẩn thận, chạy tới hai con nữa? Chuyện ?”

Đại đội trưởng cũng vẻ mặt tức giận: “Đội trưởng Hồ, ngày thường ông lời mát mẻ còn bỏ qua, hôm nay là trường hợp gì? Ông đây rõ ràng đến quấy rối ?”

Đang lúc cãi lý, Chủ nhiệm Quách đột nhiên chạy tới.

“Tình hình thế nào? Mấy các đang ồn ào gì ở đây?”

Đội trưởng Hồ kiềm chế tâm trạng kích động: “Chủ nhiệm Quách, chúng mất hai con lợn con thấy, thấy nó chạy về phía , nên chúng liền đến tìm, kết quả Đại đội trưởng Cố chúng đến quấy rối.”

Tô Thanh Nhiễm nhanh mồm nhanh miệng, lập tức phản đòn , kể nhanh chuyện xảy một .

“Chủ nhiệm Quách, Đội trưởng Hồ thấy chúng cháu bán hàng , cố ý năm bảy lượt đến quấy rối, thả một con lợn con chạy đến hỏng đào của chúng cháu, ít đều thấy, hứa mặt là sẽ trông coi cẩn thận lợn con nhà . Mới qua vài phút, chạy mất hai con nữa, đây cố ý quấy rối phá hoại việc ăn của chúng cháu thì là gì?”

Chủ nhiệm Quách mặt đen sầm, nghiêm nghị về phía Đội trưởng Hồ: “Có chuyện như ? Bản lợn con của các tại trông coi cẩn thận, để nó tự tiện chạy loạn chợ?”

Đội trưởng Hồ thể nào ngụy biện, chỉ đành đổ lên khác:

“Là của chúng trông coi kỹ, lát nữa về sẽ phê bình, nhưng chúng thật sự mất hai con lợn con, đó là ít tiền, bây giờ tìm lợn con quan trọng hơn.”

Chủ nhiệm Quách bất đắc dĩ thở dài: “Đông như , tìm như thế nào?”

Đội trưởng Hồ khăng khăng chạy xa: “Ngay tại sạp hàng của Hướng Dương Sơn , họ , nếu lợn chạy tới sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t lợn của chúng , cho nên lý do nghi ngờ là họ đ.á.n.h c.h.ế.t lợn con của chúng , và lén lút giấu .”

Tô Thanh Nhiễm lạnh lên tiếng: “Đội trưởng Hồ, vu oan cũng chú trọng bằng chứng, mấy chúng đều luôn ở sạp hàng rời , đều thể chứng. Ông nghi ngờ chúng giấu lợn con ở sạp hàng, nhưng vạn nhất nếu tìm thấy thì ? Không thể một câu hiểu lầm là xong ?”

Lời dứt, những khách hàng đang mua đào bên cạnh cũng chịu nổi.

, chúng những đều đang chọn đào, bốn họ căn bản rời khỏi sạp hàng.”

Đội trưởng Hồ chút chắc, nhưng rõ ràng thấy hai con lợn con chui . Hơn nữa xung quanh bốn phía cũng đều tìm, căn bản phát hiện bóng dáng lợn con. Chỉ một khả năng, là Cố Tiêu đ.á.n.h ngất giấu ở trong giỏ hoặc bao tải phía . Ngoài , nghĩ khả năng thứ hai.

“Nếu là oan uổng, sẽ xin các mặt .”

“Không , một câu xin đền bù tổn thất tinh thần của chúng , hôm nay là đầu tiên khai trương, ông tạt nước bẩn đối với Hướng Dương Sơn chúng gây ảnh hưởng cực kỳ .”

“Vậy các thế nào?”

“Nếu tìm thấy, bồi thường cho chúng hai con lợn con!”

“Cậu— Thế nếu tìm thấy thì ?”

“Nếu thật sự tìm thấy ở chỗ chúng , chúng sẽ xem như xin , bồi thường bộ đào cho các ông!”

Đại đội trưởng và Kế toán La căng thẳng thoáng qua Cố Tiêu. Mặc dù họ cũng cảm thấy Đội trưởng Hồ đang gây sự vô cớ, nhưng vẻ mặt của cũng giống dối. Chẳng lẽ thật sự chạy tới hai con lợn con Cố Tiêu tiện tay đ.á.n.h c.h.ế.t giấu ? Bằng Cố Tiêu gì? Thanh niên trí thức Tô khi nào căn bản tình, cho nên mới chắc chắn như ?

Cố Tiêu nhận ánh mắt dò hỏi của hai , coi như thấy. Chỉ căng thẳng kéo cánh tay Tô Thanh Nhiễm: “Em xem thôi ? Đều là cùng một Công xã, to chuyện quá cũng .”

Đội trưởng Hồ vốn còn một tia do dự. Thấy chột như , lập tức c.h.é.m đinh chặt sắt : “Được! Cứ theo lời ! Nếu tìm thấy lợn con của chúng ở chỗ các , sẽ bồi thường cho các hai con!”

 

 

 

 

Loading...