Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 237: Ngày khổ của hắn sắp kết thúc

Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:44:20
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu để đồ mua ở cửa, nhanh chóng xoay phòng vệ sinh.

Tô Thanh Nhiễm nhân lúc ở đây, nhanh chân dọn dẹp phòng một chút.

Vừa mới dọn dẹp xong, Cố Tiêu trở .

“Anh rửa mặt đấy ? Hay là tắm luôn ?”

Thấy tóc còn nhỏ nước, Tô Thanh Nhiễm vội vàng tìm một chiếc khăn khô đưa qua: “Lau mau .”

Cố Tiêu lau tóc, chằm chằm cô.

Tô Thanh Nhiễm chút ngượng ngùng: “Nhìn chằm chằm gì? Lau cho tử tế .”

Cố Tiêu hồn, chợt ngây ngô một thoáng:

“Đẹp.”

“Đồ ngốc.”

Tô Thanh Nhiễm , xoay dịch chiếc quạt điện bàn về phía . Cô điều tốc độ quạt lên mức lớn nhất.

“Không nóng ? Ngồi đây thổi cho mát mẻ.”

Cố Tiêu gật đầu, chiếc quạt điện mặt đột nhiên nhớ điều gì: “Chờ chúng về, điện của Đại đội chắc cũng sắp , là chúng cũng mua một cái quạt điện mang về nhé?”

Tô Thanh Nhiễm đếm ngón tay tính toán: “Một cái quạt điện thì đủ? Nhiều phòng như nhà chúng cũng dễ phân chia, chẳng lẽ mỗi phòng đặt một cái? Thôi, cần , dù mùa hè cũng nhanh qua , chờ điều kiện, mỗi phòng mua một cái.”

Đừng thấy quạt điện ở Thượng Hải thể thấy khắp nơi, nhưng ở Ninh Thành, ngay cả trong thành, dùng quạt điện cũng nhiều.

Tô Thanh Nhiễm nghĩ một lát, thuận miệng đề nghị: “Hay là chúng mua một cái radio về ?”

Quạt điện khó phân chia, nhưng radio khác. Không chỉ thể trong nhà, mà còn thể mang thôn phát tin tức, kịch hát, khoa học nông nghiệp, y tế vệ sinh, v.v. cho . Hơn nữa còn truyện thiếu nhi, ít nhiều cũng thể quản thúc lũ khỉ con nghịch ngợm trong thôn.

Cố Tiêu đồng ý ngay: “Mua, sáng mai chúng ngoài một chuyến. Chờ mua xong radio, chúng cái tính là gom đủ ba thứ lớn, một thứ tiếng ?”

Tô Thanh Nhiễm nhất thời mặt đỏ: “ chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, căn bản nghĩ đến chuyện đó…”

Cố Tiêu mỉm , cúi đầu hôn cô một cái. Kéo cô , thỏ thẻ về kế hoạch của :

tính toán xong đợt , kéo vài xe gạch đỏ về, tranh thủ lúc rảnh rỗi xây nhà mới . Nhà xây xong còn trát vữa, trang trí, đó từ từ sắm thêm đồ đạc và đồ điện. Trước khi chúng kết hôn, sẽ mua từng món về, lấp đầy tổ ấm nhỏ của chúng .”

Tô Thanh Nhiễm đang nôn nóng. Tính toán thời gian, mùa thu năm , chuyện chắc sẽ kết thúc. Đến lúc đó, nhân cơ hội giải quyết vấn đề với nhà, hẳn là sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhìn , kế hoạch của cũng quá vội vàng.

Tô Thanh Nhiễm từ chối nữa, chỉ sửa lời đề nghị:

“Thật cần xây nhà khác, mùa đông năm nay rảnh rỗi, hết trát vữa căn phòng đang ở, đó từ từ trang trí.”

Cố Tiêu ngẩn một thoáng: “Cô là kết hôn xong vẫn ở chung một nhà ?”

Tô Thanh Nhiễm khẽ "ừ" một tiếng: “Ở chung cũng , thể chăm sóc lẫn .”

Hơn nữa, họ cũng thể ở mãi trong thôn.

Cố Tiêu vẫn kiên trì dọn riêng: “Hay là thế , chúng nối thêm hai gian nhà nữa ở bên cạnh, xây tường chừa một cái cửa . Ban ngày tiện, buổi tối đóng cửa , vẫn là tổ ấm nhỏ của chúng .”

Tô Thanh Nhiễm hình dung một chút, cảm thấy khá :

“Được, .”

Cố Tiêu trong lòng mừng rỡ như điên, vốn tưởng chuyện kết hôn còn xa vời. Không ngờ cô thuận miệng nhắc tới, cô chủ động đến chi tiết phòng tân hôn. Điều chứng tỏ, ngày khổ của sắp kết thúc.

Anh tràn đầy niềm vui chỗ nào để trút, kéo cô kề tai thủ thỉ một hồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-237-ngay-kho-cua-han-sap-ket-thuc.html.]

Gần tối, ánh hoàng hôn ngoài phòng xuyên qua tấm kính lầu hai chiếu . Sự khô nóng cả ngày tan biến, gió từ chiếc quạt điện "kẽo kẹt kẽo kẹt" trong phòng thổi cũng trở nên mát mẻ.

Bím tóc đuôi cá của Tô Thanh Nhiễm bung , tóc cũng gió thổi rối.

Cố Tiêu vẻ mặt chột , chủ động cầm lược buộc tóc cho cô.

Tô Thanh Nhiễm cầm gương soi nửa ngày, thần sắc mặt càng lúc càng chê bai: “Anh chải kiểu gì ? Tránh , để tự .”

Nói xong, cô giành chiếc lược, thuần thục chải b.í.m tóc. Để tránh lát nữa khác manh mối, cô cố ý chải kiểu tóc giống hệt buổi sáng.

Vừa mới chuẩn xong, ngoài hành lang tiếng mở cửa.

“Có Phó Xưởng trưởng Tiếu về ?”

“Hình như là, xem.”

Hai chỉnh trang xong cửa, quả nhiên thấy Phó Xưởng trưởng Tiếu mới .

“Phó Xưởng trưởng Tiếu, về ? Mọi việc chắc là thỏa cả chứ?”

Phó Xưởng trưởng Tiếu mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn:

“Đều sắp xếp xong hết , qua chỗ bạn hôm qua tiếp chúng , chuyện một chút. À đúng , hôm nay hai đồng chí chuyện với Trưởng khoa Cao thế nào ?”

Tô Thanh Nhiễm gật đầu: “Cũng tệ lắm, chốt một vạn cái Cổ áo giả, còn đặt thêm 3000 cái Kẹp tóc nữa.”

Phó Xưởng trưởng Tiếu kinh ngạc: “Nhiều như ? Vậy chuyến thu hoạch của chúng đều nhỏ .”

Vân Vũ

Cố Tiêu nhớ chuyện giao hàng, hỏi sắp xếp thế nào.

Phó Xưởng trưởng Tiếu giấu giếm, hết:

“Theo như hai đồng chí , chắc là một hai giao hết , giày xăng đan của chúng lẽ cũng gửi vài . Vậy thế , chờ về chúng tính toán thời gian, nếu thể cùng , là chúng ghép xe cùng lên Thượng Hải? Như thể tiết kiệm ít chi phí vận chuyển.”

Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu , vui vẻ gật đầu. Thời buổi ăn, vận chuyển hàng hóa là vấn đề đau đầu nhất. Phó Xưởng trưởng Tiếu việc cẩn thận, nếu thể cùng xe của lên Thượng Hải giao hàng, thể tiết kiệm cho họ ít phiền phức.

Nói xong chuyện chính, hai về việc sắp xếp ngày mai xuất phát Hưng Thành.

“Đại đội thể , chúng tính toán trưa mai sẽ xuất phát Hưng Thành, ở bên đó hai ngày, thẳng từ Hưng Thành về.”

Phó Xưởng trưởng Tiếu gật đầu: “Cũng , bên còn vài ngày nữa, đợi đợt hàng thứ nhất đến, cùng Trưởng khoa Cao xác nhận chi tiết thỏa, xong xuôi hết mới về.”

Ba trò chuyện một lúc, Phó Xưởng trưởng Tiếu đồng hồ dậy:

“Đi, tối nay mời hai đồng chí ăn một bữa lớn. Chiều nay cùng bạn bè đặc biệt hỏi thăm một chút, là Thượng Hải bên một nhà hàng Tây nổi tiếng tên là Nhà hàng Tây Hồng Gia, việc ăn đặc biệt , chúng cùng nếm thử.”

Tô Thanh Nhiễm và Cố Tiêu , vội vàng xua tay:

“Không cần, cần, cần tiêu pha như , chúng tùy tiện tìm một quán cơm ăn là .”

, hai chúng cũng quen ăn cơm Tây, quán cơm quốc doanh !”

Phó Xưởng trưởng Tiếu thật cũng ngại, sợ dùng d.a.o nĩa quen trò . Thấy hai cũng chịu , thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy , chúng vẫn quán cơm quốc doanh, ăn gì hai đồng chí cứ gọi, hôm nay tuyệt đối đừng khách sáo với .”

 

 

 

 

 

Loading...