Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 911: Thấy chưa, ba đã đến rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:39:23
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đứng ! Đừng chạy! Không thấy ?” Giọng dồn dập và vang dội của cảnh sát vang lên. Sắc mặt gã cao gầy và gã mập bỗng chốc biến sắc, bọn họ nhận giả trang ? Biết trong vali của bọn họ nhét một con nhóc? Chạy! Chạy mau!

 

“Mập, mày vác cái vali chạy , tao ở cản bọn họ.” Gã cao gầy thấy cảnh sát truy đuổi càng lúc càng gần, dứt khoát dừng . “Đồng chí cảnh sát, chúng chạy. Là em dâu , nó thật sự sớm thấy chồng mất của nó, chúng chỉ chạy nhanh lên, mới cảm thấy khá hơn một chút.” Gã cao gầy dùng biểu cảm khoa trương kêu , thể hiện đang đau đớn đến tê tâm liệt phế.

 

“Các chị rơi đồ .” Đồng chí cảnh sát đưa một cái bọc cho gã cao gầy. “Cảm ơn ạ, cảm ơn!” Gã cao gầy thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật! Cứ tưởng lộ, ngờ công bộc của nhân dân mắt , chạy theo chỉ để đưa đồ rơi.

 

“Bọn họ thật sự đưa đồ cho ?” Gã mập mạp chút tin. Bọn họ đuổi theo cả buổi, hóa là một phen hú hồn.

 

“Chứ còn gì nữa. Mà công nhận, cảnh sát trong nước đúng là mấy thằng ngu.” Gã cao gầy nhạo. “Ha ha. Sao bọn họ dễ lừa đến .” Bị truy đuổi đến mức tim gan phèo phổi như văng ngoài, nhưng nghĩ , bọn họ vẫn nhịn đắc ý.

 

“Đi hướng kìa. Bên đó vắng .” Hai khỏi ga tàu hỏa, rẽ một con đường vắng vẻ. “Con nhóc chúng nhét trong vali, động tĩnh gì hết. Không ngạt c.h.ế.t chứ?” “Mở xem thử?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-911-thay-chua-ba-da-den-roi.html.]

Hai dừng , mở vali . Gạt lớp quần áo bên , con nhóc bên trong mặt nghẹt đến đỏ bừng, một đôi mắt to đang phẫn nộ chằm chằm bọn họ. “Con nhóc , sức sống cũng đấy. Tiếp tục vác thôi.” “Đừng trừng mắt bọn tao. Tao cho mày , mày đừng hòng chạy trốn. Đừng tưởng tao mày gì! Muốn gây sự chú ý của cảnh sát hả, cửa !”

 

“Bốp!” “Bốp!” Trên con đường vắng vẻ, đột nhiên vang lên hai tiếng "bốp bốp" nặng nề. Cố Thư Nhàn ngẩng đầu lên, liền thấy một đàn ông dáng thon dài, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, bên ngoài khoác một bộ đồ tối màu, tay vung một cây gậy gỗ, gương mặt lạnh lùng chút biểu cảm hai kẻ đ.á.n.h gục mặt đất.

 

Người đàn ông xổm xuống, bế cô bé khỏi vali, cởi dây thừng tay và chân cô bé , nhíu mày gỡ miếng giẻ rách trong miệng cô bé. Cố Thư Nhàn ngơ ngác mặt, mái tóc đen nhánh mượt mà, tóc mái che ngang lông mày, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài, mũi cao thẳng, môi mím chặt thành một đường thẳng, khuôn mặt tuấn lãng. Đây là chụp nhiều ảnh chung, ảnh cưới cùng với !

 

“Ba!” Cố Thư Nhàn đôi mắt ngấn lệ chớp chớp, lao cả Tông Nhất Bình, ôm lấy cổ , tủi uất ức ngay khoảnh khắc ôm lấy đều vỡ òa, hình nhỏ bé run rẩy nức nở: “Ba, cuối cùng ba cũng đến cứu con. Thư Nhàn bọn họ bắt nạt, sợ hãi, hoảng sợ. Thư Nhàn tưởng bao giờ gặp ba và nữa.”

 

“...” Tông Nhất Bình đang xổm cũng cứng đờ cả lưng, Cố Thư Nhàn ôm đến bất ngờ. Ba? Cô bé gọi là ba? “Cô bé, cháu nhận nhầm .” Tông Nhất Bình sửa , giọng chút gợn sóng.

 

“Không , con nhận nhầm. Ba chính là trong ảnh cưới của ! Mẹ , ba là hùng, nếu chúng con gặp nguy hiểm, ba nhất định sẽ đến cứu con. Mẹ bao giờ dối, thấy , ba đến .”

 

 

Loading...