Cú đá đó tàn nhẫn nhanh, mà sức lực cực lớn. “Bịch!” Một tiếng, cả Diêm Minh ngã nhào về phía Cố Thư Nhàn. Cậu nhóc từ nhỏ đến lớn đều là cục cưng trong nhà. Ngậm trong miệng sợ tan, nâng tay sợ rớt. Chuyện lớn nhất từng gặp chắc là mấy em, út nhà Cố Thư Nhàn vây công, nhưng đó cũng chỉ là vây công, hề động thủ, giống như bây giờ, đá thẳng thừng, mà còn đá đau như . Bắp đùi đau điếng.
“Oa... Oa...” Diêm Minh càng to hơn, nức nở: “Mẹ ơi, bọn họ đ.á.n.h con!” Cố Thư Nhàn dám lên tiếng, sợ mở miệng, sẽ bọn đ.á.n.h cho tàn nhẫn.
“Rào! Rào!” Bên tai ngoài tiếng của Diêm Minh, còn tiếng nước chảy rào rào. “...” Cố Thư Nhàn thở dài thườn thượt, Diêm Minh cái đồ tiểu quỷ , hễ dọa là tè dầm. Mà cô còn đang nhốt chung với trong một cái túi vải bố, chỉ thể ngửi cái mùi khai . dù mùi nước tiểu khó ngửi, cũng còn hơn hai gã đàn ông hung dữ . Ít nhất mùi nước tiểu đ.á.n.h bọn họ.
“Ha ha... Thằng nhóc sợ tè quần !” “Mới thế mà sợ, đúng là đồ nhát gan.” Hai gã đàn ông thấy tình hình , lập tức bật .
“ tè! tè dầm!” Tiếng kêu của Diêm Minh đột nhiên im bặt, gào lên. Chuyện liên quan đến lòng tự tôn của đàn ông, nhất định đính chính, giữ gìn hình tượng. Quan trọng nhất là, Thư Nhàn chắc chắn đang ở ngay bên cạnh. Không thể mất mặt .
“Ha ha. Nhóc con, còn nhận! Mày mà còn cãi, tao lấy kéo cắt bây giờ!” Nói xong, gã đàn ông trừng mắt hung tợn về phía nửa của Diêm Minh.
Diêm Minh lập tức im bặt. Sợ đến phát run. “Thằng nhóc béo , run như cầy sấy. Mới thế sợ, mày tính ?”
Diêm Minh sợ đá, chỉ dám “hu hu hu...” nức nở thút thít. Cố Thư Nhàn mà trong lòng sốt ruột. Diêm Minh tuy nhát gan, nhưng ít lúc đang ở bên cạnh cô, nếu , cô chắc chắn sẽ càng sợ hãi, càng cô đơn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-900-loi-cua-toi-cau-phai-nho-cho-ky.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Bác tài, ông cứ lái xe . Hai đứa ngủ một lát .” Hai gã đàn ông nhạo Diêm Minh xong, trời bên ngoài đen kịt. Cứ thế thả lỏng cảnh giác, ngả vật giữa chiếc xe minibus. Không bao lâu , bên tai ngoài tiếng “cà rà cà rịch” của chiếc xe, cũng chỉ còn tiếng ngáy đều đều của hai gã đàn ông.
Cố Thư Nhàn vươn tay, sờ soạng, nắm lấy tay Diêm Minh. Diêm Minh giật nảy : “A!” Cố Thư Nhàn vội dùng tay bịt chặt miệng , ghé tai thì thầm: “Đừng kêu! Đừng !”
“Thư Nhàn, hu hu hu... Chúng đang đây? Phải bây giờ?” Diêm Minh thấy giọng Cố Thư Nhàn, càng sợ hãi và tủi hơn.
“Diêm Minh, hít sâu . Đừng sợ!” Giọng non nớt của Cố Thư Nhàn sự trầm phi thường. “ hỏi , tên ba ?” Cố Thư Nhàn hỏi.
“Mẹ tớ tên Tần Thuận Kiều, ba tớ tên Diêm Đại Phúc.” “Nhớ điện thoại nhà ?” Cố Thư Nhàn tiếp tục hỏi.
“010... ( điện thoại).” “Nhớ tên trường chúng đang học ?” “Trường tiểu học 1 khu Chiêu Dương, Kinh đô.” “Những thông tin , nhất định nhớ kỹ, ?” Cố Thư Nhàn dặn dò Diêm Minh.
“...” Diêm Minh mà chẳng hiểu gì cả. “Tiếp theo, với , càng nhớ kỹ. Nếu lát nữa xuống xe ngã đau, cũng đừng , cố gắng tiếp, nếu đường nào, thì cứ dọc theo đường cái hoặc đường sắt, cứ mãi, nhất định sẽ gặp . Đói bụng gì ăn, thì ăn cỏ dại, cái loại màu xanh xanh mà châu chấu ăn , loại đó độc.”