Năm đó, khi cứu tế ở huyện bên cạnh, em Mã Hưởng đẩy xuống vách núi, cũng xuống cứu em, trong lúc tuyệt vọng, em cũng dám tin, cũng giống như bây giờ, buộc chung một sợi dây.
Em dám đến gần , cũng mắng em y như .
Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức chuyện ngày xưa trở nên mơ hồ, nhưng thời gian cũng thật gần, gần đến mức chuyện ngày xưa, chỉ cần nhớ , là rõ ràng mồn một.
Tông Nhất Bình nhíu mày, phụ nữ đúng là mít ướt.
Rõ ràng là cô véo , mà cô tủi .
Khóc thì thôi , mà cô , tim thấy nhói lên là thế nào?
"Không c.h.ế.t . Nếu đó cứu chúng , thì chắc chắn sẽ lên ." Tông Nhất Bình nặng nề lên tiếng.
"Em sợ c.h.ế.t. Chỉ là nhớ một chuyện cũ. Thật , đây đầu tiên em rơi xuống hố sâu."
Tim Tông Nhất Bình đập nhanh hơn, ngắt lời Tần Du: "Thôi, đừng kể chuyện ngày xưa nữa."
Câu chuyện của cô , luôn cảm thấy ẩn ý, nặng nề.
Tần Du mím chặt môi, im lặng.
Mưa càng lúc càng lớn, tốc độ kéo dây lên càng lúc càng chậm.
Tông Nhất Bình ngẩng đầu lên, bên tối đen như mực.
Không còn cách mặt đất bao xa, xung quanh ngoài tiếng mưa rơi, chỉ còn tiếng tim đập của hai .
"Thôi , cô tiếp ."
Cứ treo lơ lửng thế , lên xuống, yên lặng như , thà chuyện còn hơn.
"Em nữa."
Kiêu ?
Tông Nhất Bình thấy buồn : "Có phụ nữ ai cũng 'sáng nắng chiều mưa' ?"
"Em . Dù thì em cũng là kiểu như ."
Dựa cái gì mà cho em , em im; bảo em , em chứ.
"Được. Cô cá tính."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-870-om-cai-kin-mit.html.]
Tông Nhất Bình ép, cúi đầu hỏi: "Nếu thật sự lên , ai cứu, cô sợ ?"
"Không sợ."
Có ở đây, em sợ gì chứ?
"Thật sợ?" Tông Nhất Bình chút kinh ngạc: "Mối thù lớn của cô trả, trong nhà còn con nhỏ. Cô sợ cô lên , bọn trẻ ai chăm ?"
"Sinh tử mệnh, phú quý tại thiên. Sống là may mắn , em hy vọng thể sống lâu hơn một chút, để ở bên bọn trẻ nhiều hơn. Thật , em còn nhiều việc ."
"Ví dụ như."
"Em mở một bệnh viện ngoại khoa. Dự án duyệt, bệnh viện đang trong giai đoạn chuẩn , nếu nhanh thì cuối năm thể khai trương."
"Nhìn cô, yếu yếu mềm mềm, mà tham vọng lớn ghê."
"Cũng tạm. Cứu giúp đời, vốn là trách nhiệm của bác sĩ."
"Chị Tần Du, thấy chúng em ?"
Giọng Tần Tiểu Giang từ vọng xuống, cắt ngang cuộc đối thoại vẩn vơ của hai . Tần Du lập tức phấn chấn, hét lớn: "Nghe thấy!"
"Chúng tiếng của Tần Tiểu Giang , nhanh, sắp lên tới nơi ."
Tần Du ngẩng đầu Tông Nhất Bình, khóe miệng nhếch lên, giấu vẻ vui mừng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nụ mặt phụ nữ mắt rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh trong trẻo, chỉ một cái , niềm vui lây sang cả . Tông Nhất Bình cũng nhếch môi, giả vờ hờ hững: "Nghe ."
"Tốt quá . Em ngay là chúng sẽ lên mà."
Tần Du vui sướng, ôm chặt lấy Tông Nhất Bình, dụi dụi đầu n.g.ự.c .
"..." Tông Nhất Bình giang hai tay , phụ nữ vui đến mất kiểm soát ?
Trong lòng ghét bỏ, nhưng tay thành thật.
Sững sờ một lát, cúi đầu nhạt, cũng vòng tay qua, ôm Tần Du thật chặt.
"Mọi cố thêm chút sức nữa, lên . Cuối cùng cũng lên ."
Cùng với tiếng "hò dô" kéo dây của Tần Tiểu Giang, Tần Du và Tông Nhất Bình đồng thời đặt chân lên mặt đất bằng phẳng. Điều họ kinh ngạc là, đến cứu họ, thêm vài mà họ hề quen .