Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 810: Tiểu Mỹ, tôi cầu xin cô

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:36:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Núi Đại Bối. Bãi gỗ, hang ổ của Vinh Khuê, một trận lửa lớn, sấm chớp đùng đoàng, gió mưa bão bùng, giờ như chốn luyện ngục trần gian. Hoàng Sâm Tắc dẫn quần thảo với của Vinh Khuê suốt một đêm, bộ chỉ huy cấp thành công b.ắ.n rơi chiếc trực thăng đến giải cứu Vinh Khuê. Bọn họ đoán chắc Vinh Khuê sẽ chịu thua, gã âm hiểm độc ác, tàn bạo m.á.u lạnh, nhưng ngờ gã gài b.o.m trong chính văn phòng của . Khoảnh khắc quả b.o.m nổ, ngọn lửa bùng lên ngút trời. Những dân làng Vinh Khuê ép buộc, nổ bay, thịt nát xương tan, m.á.u chảy thành sông. Cơn mưa lớn dập tắt những thanh gỗ đang cháy, dập tắt ngọn lửa, cứu khu rừng khỏi một hồi kiếp nạn, nhưng nỗi bi thương vì mưa mà vơi nửa phần.

 

“Tiểu Mỹ, cô . Không , lập tức đưa cô đến bệnh viện.” Sầm Luân ôm Phan Tiểu Mỹ đang mặt đất, đầy máu, giọng run rẩy: “ là bác sĩ, thể chữa cho cô! Có thể cứu cô về.” Khoảnh khắc tiếng nổ vang lên, Phan Tiểu Mỹ nhanh chóng đè ngã xuống đất, dùng che chắn cho . Trên cô đầy vết thương, là đá là đạn của Vinh Khuê, xuyên qua bụng và n.g.ự.c cô.

 

“Ừ. tin , Sầm Luân.” Phan Tiểu Mỹ trong vòng tay Sầm Luân, mặt dính đầy bùn đất và tro đen, Sầm Luân, khẽ gật đầu, bờ môi trắng bệch. Sầm Luân luống cuống tay chân, mắt đầy mong đợi ngoài bãi gỗ, rõ ràng thấy tiếng còi cảnh sát, xe cứu thương còn tới? Sao còn tới? Tại còn tới?

 

“Tiểu Mỹ, cô ráng chịu một chút. Chỉ cần ráng thêm một chút nữa thôi, ?” Sầm Luân thu ánh mắt, nước mắt lưng tròng, cau mày Phan Tiểu Mỹ. Cô vẫn luôn , nhưng lúc dám thẳng cô.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Sao m.á.u vẫn chảy? băng bó mà?” Sầm Luân lo hoảng, bất lực hỏi. Máu cầm , nghĩa là gì, hiểu quá rõ. “Tiểu Mỹ, tay cô lạnh thế ? Cô lạnh ?” Sầm Luân cởi áo của , đắp lên Phan Tiểu Mỹ, áo tuy ướt, nhưng còn hơn là .

 

Phan Tiểu Mỹ , lắc đầu, giọng yếu ớt: “Sầm Luân, đừng vội. lạnh.” Sầm Luân mặt , lau nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phan Tiểu Mỹ trong lòng bàn tay, mắng: “Phan Tiểu Mỹ, cô cái đồ nha đầu thối, cô bao giờ dối ? Sao cô dối? Không lạnh? Sao cô lạnh? Tay cô lạnh như băng thế ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-810-tieu-my-toi-cau-xin-co.html.]

 

“Cô đau thì cho , là bác sĩ. Cô lạnh cũng cho , sẽ tìm quần áo cho cô mặc. Tiểu Mỹ, cô đừng ngủ. Cô , cô bám lấy cả đời. Bây giờ còn cả đời, cô thể giữ lời.”

 

“Tiểu Mỹ, cầu xin cô. Sầm Luân nay từng cầu xin ai, cầu xin cô.”

 

Phan Tiểu Mỹ chậm rãi giơ tay lên, lau nước mắt mặt Sầm Luân, khóe miệng khẽ mỉm , thở mong manh: “Sầm Luân, giữ lời. vốn định đổi ý, nhưng nhiệm vụ, liền đến. Trong thâm tâm, vẫn gặp .”

 

“Nhìn thấy , thật .” Cô bao giờ thấy Sầm Luân căng thẳng vì cô, vì cô. Giờ phút , thấy như một đứa trẻ, lo lắng đến mức chật vật chịu nổi, cô cảm thấy chút mơ màng.

 

“Không . Tốt cái gì mà ?” Sầm Luân trầm giọng phản bác. Cậu nếu gặp sẽ là kết cục như , thà rằng cô đừng bao giờ đến đây, thà rằng cả đời bao giờ gặp cô.

 

 

Loading...