“Đại Cương, Tiểu Đỗ .” Vinh Khuê nhàn nhã uống xong một ly , thấy Đỗ Bình, nhíu mày hỏi trợ lý Đại Cương.
“Cậu tìm con đàn bà treo lúc nãy .” Đại Cương trả lời.
Vinh Khuê trào phúng: “Thằng nhãi thối! Ngoài miệng thì quân tử, lưng nhịn .”
“ tìm về nhé?”
Vinh Khuê xua tay: “Không cần! Để chơi cho . Cái thể đó của , chắc cũng nghẹn hỏng .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Vâng.” Đại Cương kính cẩn yên.
“ , điện báo chúng gửi , bây giờ hồi âm ?” Vinh Khuê thản nhiên .
“Vẫn ạ.” Đại Cương khẽ ngẩng đầu, vô cùng sùng bái sự bình tĩnh của Vinh Khuê. Bọn họ cảnh sát vây quanh, mà vẫn thể ung dung như , cũng chỉ Vinh Khuê.
Vẻ thản nhiên mặt Vinh Khuê lập tức biến mất, sắc mặt xanh mét: “Điện báo , thì gọi điện thoại tìm trung gian hỏi xem.”
“Vâng.” Sự sùng bái trong lòng Đại Cương tan biến sạch, lòng khẽ run, lập tức cảm giác giông bão sắp nổi lên. Gã vội việc, bao lâu , gã mặt xám xịt , : “Vinh đại, . Thông tin của chúng cắt .”
“!!!” Vinh Khuê kinh hãi Đại Cương, tát một bạt tai qua: “Mẹ nó mày cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-798-gan-nhu-da-tham-do-ro-rang.html.]
“Thông tin cắt .” Mặt Đại Cương đ.á.n.h sưng lên, căng da đầu .
“Mẹ nó mày thông tin cắt nghĩa là gì ? Nghĩa là chúng biến thành một hòn đảo cô lập! Thông tin đang yên đang lành, cắt? Thông tin chúng dùng là mạng ở đây!” Trước đó Hoàng Sâm Tắc vẫn luôn phá giải công cụ liên lạc của bọn họ, nhưng thành công. Đối đầu đến giai đoạn căng thẳng, thông tin của bọn họ mất!
“, cũng rõ!”
“Tra! Mau tra cho tao! Bằng lấy đầu mày tế!” Vinh Khuê nắm chặt tay, gân xanh mu bàn tay nổi lên, gã hét lớn: “Gọi Đỗ Bình về đây cho tao!” Làm cái gì mà lâu thế? Còn ? Cái giờ , mà còn nghĩ đến mấy chuyện đó, chê sống lâu quá ?
Một tên thuộc hạ khác bên cạnh vẻ mặt âm tình bất định của Vinh Khuê dọa cho c.h.ế.t khiếp, vội vàng chạy tìm Đỗ Bình. Đi đến tầng hầm, bên trong ngoài mùi hôi thối , thấy một ai. Đi một vòng quanh tầng hầm, cũng thấy nào.
“Cái gì? Đỗ Bình thấy? Con đàn bà đó cũng thấy? Cái chỗ bé bằng cái lỗ mũi , thể độn thổ chạy mất ?” Tin tức Vinh Khuê nổi điên một trận. Sự cảnh giác và trực giác nhiều năm mách bảo, tim Vinh Khuê đập thịch một tiếng, thầm nghĩ : “Hỏng ! Con đàn bà đó chạy !”
“?” Trán Vinh Khuê đau nhói: “Tìm! Mau tìm Đỗ Bình cho tao, tìm con đàn bà đó!”
“Tìm Đỗ Bình, đ.á.n.h phế nó cho tao! Thời điểm mấu chốt hỏng chuyện! Loại giữ ăn Tết ?”
“Đóng cửa nhà xưởng, từ bây giờ, ai phép ! Tra cho tao xem, buổi chiều ai ngoài ?” Vinh Khuê bực bội hạ lệnh.
Thời gian trôi qua từng giây, khí bộ khu vực vô cùng ngột ngạt. Những công nhân hiểu chuyện gì, run lẩy bẩy xổm mặt đất. Có gan lớn về phía Vinh Khuê, thấy vị đại lão bản của họ đang ngược gió, trông giống như ác quỷ địa ngục đang bọn họ.
“Lão đại, tìm thấy Đỗ công tử . Cậu trói như cái bánh chưng, vứt trong một bụi cây, hôi hám. Cậu con đàn bà đó đ.á.n.h ngất. Trạm chuyển tiếp thông tin của chúng phá hỏng , e là do con đàn bà đó . Chắc là cô , còn nữa, buổi chiều một ngoài, là một bà lão trong xưởng.” Khu vực lớn, mặt trời còn xuống núi, bên Vinh Khuê gần như thăm dò rõ ràng chuyện.