“Anh Cố, chị dâu, xem em mang gì đến ?” Lý Vệ Dân , xách theo bánh bao, bánh mì, và cả nước uống. Tần Du với Cố Cẩn: “Không cần ngoài mua. Anh ở bên em.”
“Được. Anh ở bên em. Luôn luôn ở bên em. Thời gian con trẻ cũng còn dài nữa, chờ bọn nhỏ đời, em chính là .” Cố Cẩn cô bằng ánh mắt sủng nịch.
“Ừm, cuối cùng cũng , thật em cũng mong chờ.” Tần Du sờ sờ bụng , ánh mắt đầy mãn nguyện và hạnh phúc: “Chúng nó thấy giọng nên lúc ngoan ghê.” Đây là đứa con mà cô mong mỏi suốt hai đời.
“Ngoan giống hệt vợ !” Cố Cẩn dịu dàng đặt tay lên đỉnh đầu Tần Du, xoa xoa tóc cô: “Hôm nay vất vả cả ngày, còn ăn uống gì, ăn xong nghỉ ngơi một lát . Trong bệnh viện Sầm Luân và Lý Vệ Dân, em thể yên tâm.”
Tần Du đang ăn bánh bao, ngẩng đầu : “Thật em lo hai họ xử lý . Em bây giờ đến xuống giường còn nổi, lo cũng bằng thừa. Điều duy nhất em yên tâm, là lo nửa đêm trốn mất.”
Cố Cẩn bất đắc dĩ cô, giọng trầm thấp, nhàn nhạt : “Anh , ở bên em.” “Thật ?” “Tại tin tưởng đàn ông của em như ? Em ở bên lâu như thế, bao giờ dối em ?”
“Em cũng đang lo lắng vẩn vơ cái gì nữa.” Cô đột nhiên cảm thấy chút buồn . Ở bên Cố Cẩn lâu như , đúng là bao giờ dối cô. Sau khi sự thật xác nhận một nữa, trái tim cô cũng vững vàng trở , và theo đó là một cơn buồn ngủ ập đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-780-co-can-dau.html.]
“Em ngủ một lát đây. Nếu việc gì thì gọi em.” Tần Du ngáp một cái thật dài.
“Được. Em ngủ . Anh trông cho em.”
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bò lên triền núi. Mọi thứ trở nên yên tĩnh và bình yên. Bên trong bệnh viện, ngoài mấy bệnh nhân cần , những thương ban ngày đều về nhà. Xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng rả rích, ngoài còn gì khác.
Tần Du ngủ an lắm, trong mơ cô luôn loáng thoáng cảm thấy tiếng súng, kêu cứu mạng. Vài cô cố giãy giụa thoát khỏi giấc mơ, nỗ lực mở mắt. Trái tim vốn đang vô cùng sợ hãi, nhưng khi thấy Cố Cẩn, đều dần dần bình trở .
“Đừng sợ, ở đây.” “Anh sẽ luôn ở bên em. Chờ con đời, nuôi con khôn lớn, đó chúng sẽ cùng ngắm , ngắm trăng, ngắm biển rộng, ngắm núi tuyết, du ngoạn khắp cả nước.” Một tương lai thật . Một tương lai khiến mong đợi. Tần Du khẽ mỉm , chìm giấc ngủ say.
“Trời ơi, gì ? Hôm qua chuyện chỗ chúng ầm ĩ lắm! Bọn tội phạm đứa nào cũng súng!” “Bên trấn của chúng còn may đấy, ai c.h.ế.t. Nghe cái trấn bên cạnh dịch bệnh, c.h.ế.t mấy !” “Lũ súc sinh! Không còn nhân tính! Gặp là g.i.ế.c!” “Bây giờ chỉ hy vọng đội trưởng Hoàng thể bắt hết bọn chúng một mẻ! Lũ vương bát đản , buôn bán ma tuý, hại cửa nát nhà tan! Cứ Thiết Trụ và Đào Hồng trong thôn là , một gia đình yên ấm, thế mà mất hết! Con cái cũng thấy , chúng nó vứt con .” “Bọn chúng bây giờ mất trí , chạy loạn khắp nơi. Chỗ nào cũng gây thương tích cho khác. Hôm nay chúng băng bó vết thương xong, vẫn nên về nhà ngay, đừng lung tung bên ngoài.” “ đúng, đừng gây thêm phiền phức cho quốc gia! Nghe tỉnh và trung ương đều phái xuống, quyết tâm diệt trừ m.a t.u.ý lớn. Dân lành chúng , mong gì ? Chẳng là cơm ăn, áo mặc, sống an cả đời thôi .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nghe tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, Tần Du mở mắt , bên ngoài mặt trời ngả về phía Tây. Cô ngủ một mạch từ đêm qua đến tận chiều nay ? Xung quanh giường bệnh một bóng , tim Tần Du đột nhiên đập thót một cái, Cố Cẩn ?