Ngày hôm đó, Tần Chấn Bân tìm Sầm Luân. Sầm Luân lấy cớ sắp khám bệnh tại nhà, đến nhà Thẩm Hồng Mai ăn cơm.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, thoáng cái đến Tết Đoan Ngọ. Thẩm Hồng Mai chuẩn lá dong và lá cọ từ hôm . Tần Du dắt theo Tiền Kiến Dương và Lý Chấn Vũ từ núi xuống từ sáng sớm. Đối với trẻ con mà , lễ tết cũng giống như ăn Tết, cần học, thể chơi, còn nhiều đồ ăn ngon.
“Chị Tần Du ơi, em và Kiến Dương tìm Tần Tiểu Giang chơi nhé?” Lý Chấn Vũ xuống, sân ăn mấy quả dương mai, liền với Tần Du.
“Được. Các em cẩn thận một chút, cãi ầm ĩ, ? Kiến Dương hiện tại vẫn đang uống thuốc, thể vận động mạnh.” Tần Du dặn dò. Sức khỏe của Tiền Kiến Dương vẫn đang trong quá trình hồi phục, thời gian bé đến lớp, cũng xuống núi chơi. Vất vả lắm mới một ngày Tết, Lý Chấn Vũ chơi cùng bé, cô đương nhiên tán thành.
“Vâng ạ.” Lý Chấn Vũ kéo tay Tiền Kiến Dương, vui vẻ tìm Tần Tiểu Giang.
Cố Cẩn theo thói quen bên bàn đá gốc cây dương mai, bên cạnh đặt chiếc nôi, trong nôi là Cố Thẳng Thụ, một bên dùng chân đung đưa Cố Thẳng Thụ, một bên sách. Tần Du và Thẩm Hồng Mai chuẩn đồ ăn cho Tết Đoan Ngọ. Như khi, bọn họ sẽ mời Lý Chi Minh bọn họ cùng sang ăn, lát nữa bánh chưng nấu chín, cô còn mang một ít sang biếu sư phụ Lý lão gia.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Du Nha, và bác Tần của con bàn bạc . Trước chuyện của Thẳng Thụ, nhận nuôi, con đồng ý. Bây giờ đến Kiến Dương, thằng bé lớn thế , con nhận nuôi khẳng định là , để nhận nuôi thì hơn.” Thẩm Hồng Mai bàn với cô về chuyện của Tiền Kiến Dương. Tiền Kiến Dương nhất thiết một giám hộ, nếu lỡ vin cớ, sẽ đưa bé đến viện phúc lợi. Trẻ con ở viện phúc lợi đứa nào đứa nấy, ăn đủ no, mặc đủ ấm, càng học. Tiền Kiến Dương là một đứa trẻ ngoan ngoãn, Tiền Đại Minh mang theo, bất kể sức khỏe nó thế nào, ông đều cho nó học hành. Cái nếu học, thật sự là lỡ dở con . Nghĩ tới nghĩ lui, vì cho Tiền Kiến Dương, vẫn cái thủ tục .
“Việc … Mẹ , nếu quyết tâm. Vậy con còn thể phản đối thế nào nữa, chỉ là bất kể ai thủ tục, đều để con mang theo.” Điểm , Tần Du kiên trì: “Cố Cẩn thể dạy thằng bé học.” Những đứa trẻ , cô đều dạy dỗ cẩn thận, để chúng nó học hành tử tế.
“Cái , đồng ý.” Tần Du lùi một bước, Thẩm Hồng Mai đương nhiên cũng cố chấp nữa. “Chỉ là, cái thủ tục cách nào xong nhanh .” Tần Du nhíu mày .
“Bác Tần của con sẽ nghĩ cách, tóm là thể . Vu Kiến Quân và Vu Đại Khang, hai cha con nhà đó, lý do gì mà ngăn cản mãi .” Nhắc đến việc , Thẩm Hồng Mai thấy bực . Bọn họ thủ tục nhận nuôi cho Tiền Kiến Dương, Vu Kiến Quân thế mà đồng ý, cái cớ đồng ý thì đủ kiểu kỳ quái, thì , phận Tiền Kiến Dương đặc thù, thể tùy tiện nhận nuôi; , khảo sát một chút, xem bọn họ thích hợp nhận nuôi ; cuối cùng còn , bà và Tần Du đều là sắp sinh con, nhận nuôi liệu thể tâm ý với con của ?
“Bụng ngài lớn như , đừng tức giận. Sức khỏe Kiến Dương bây giờ vẫn bình phục, thằng bé sẽ từ từ lớn lên, nếu công xã cho thủ tục nhận nuôi, cũng , chúng cứ nuôi nó, nó tự từ từ lớn lên là .” Tần Du an ủi Thẩm Hồng Mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-742-con-be-nay-dung-la-rong-bung-that.html.]
“Cũng chỉ thể như . Mẹ thật sự lo lắng Kiến Dương lừa, lợi dụng.” Thẩm Hồng Mai khẽ thở dài một : “Đứa bé , còn nhỏ như , trải qua bao nhiêu tai ương hoạn nạn, hy vọng nó hậu phúc.”
“Sẽ mà. Khẳng định sẽ .” Tần Du .
“Con là .” Thẩm Hồng Mai , dừng một lát, chút do dự mở miệng: “Du Nha , chuyện nên .”
“Ai da, , là ruột của con, gì mà nên nên chứ?”
“Mẹ cứ thấy thế nào , các con trở về, trạng thái của Cố Cẩn chút đúng, chính là cái kiểu, nó thoạt thì gì khác so với đây, nhưng cứ cho cảm giác là nó của . Đến nỗi đúng ở chỗ nào, thì .” Thẩm Hồng Mai nhíu mày, vô cùng nghi hoặc .
“…” Tần Du sững một chút, cô ló đầu ngoài , Cố Cẩn vẫn đang xem sách, chân vẫn đang đung đưa chiếc ghế nôi, dáng vẻ ôn hòa.
“Con phát hiện Cố Cẩn thích hợp ?” Thẩm Hồng Mai hỏi tiếp. Bà lúc cảm thấy thế, lúc . Chỉ là Cố Cẩn luôn luôn tỏ một bộ dạng thể chê , bà cũng bắt đầu từ . Cố Cẩn ít nhiều vẫn thoát khỏi sự kiện , nhưng đến mức độ nào, thì cô .
Thẩm Hồng Mai thấy Tần Du trầm mặc, liền nhắc nhở: “Thanh niên trí thức nữ trong công xã nhiều, Cố Cẩn trai, đàn ông nếu tâm tư gì, đôi khi ai , vả con bây giờ còn đang mang thai.”
Tần Du thế, liền bật : “Mẹ, Cố Cẩn sẽ . Mẹ nghĩ nhiều .”
“Con bé . là rộng bụng thật.” Thẩm Hồng Mai bất đắc dĩ.