Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 739: Anh ổn rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:32:40
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con vẫn còn đây. Anh cũng ở đây.”

 

Bên tai truyền đến giọng trầm thấp mà khoan thai, giọng thật xa, mà cũng thật gần, mang theo sức mạnh chữa lành thứ. Tần Du đang hoảng loạn trong cơn mơ bỗng như trôi nổi giữa biển vớ tấm ván cứu mạng, cảm xúc chậm rãi bình , mở mắt .

 

Cố Cẩn đang bên cạnh cô, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh mà ôn hòa cô.

 

“Cố Cẩn…” Tần Du chút tin đang mặt là Cố Cẩn, cô kỹ , xác định là Cố Cẩn thể nhầm .

 

“Anh đây.”

 

Tần Du choàng tỉnh từ giường, ôm chầm lấy : “Anh ngủ bao lâu ? Anh em lo lắng cho nhiều thế nào ?”

 

“Em sợ. Em sợ tỉnh , sợ con còn nữa.”

 

, dụi lồng n.g.ự.c .

 

Cố Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, vuốt ve mái tóc cô, : “Anh . Cho nên tỉnh . Anh sẽ bảo vệ em và con.”

 

“Sau sẽ em lo lắng như nữa.”

 

Tần Du càng thấy tủi , : “Anh giữ lời, đổi ý.”

 

“Giữ lời. Tuyệt đối đổi ý.” Cố Cẩn gật đầu.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Móc ngoéo.” Tần Du chìa ngón út .

 

Cố Cẩn sững một chút, cũng vươn ngón út của .

 

“Móc ngoéo tay, ai đổi ý đó là con cún.”

 

Tần Du nghiêm túc móc ngoéo với Cố Cẩn, ngón tay xoay vòng, hai ngón tay cái chạm . Đóng dấu xong, sự sợ hãi và lo lắng mặt Tần Du mới tan .

 

Tâm tình của bình phục , cô mới phát hiện một mảng n.g.ự.c áo Cố Cẩn ướt sũng, nước mắt thì cũng là nước mũi của cô.

 

“…” Tần Du chút hổ: “Anh cởi áo , em giặt.”

 

“Không cần. Anh dùng nước lau một chút, vắt khô là .”

 

Nói xong Cố Cẩn đổ chút nước, lau qua loa chỗ Tần Du dụi , dùng sức vắt vắt, vỗ vỗ vài cái : “Xem , .”

 

Tần Du chút buồn cũng chút bất ngờ.

 

Cố Cẩn vốn là chút ưa sạch sẽ, thích mặc áo sơ mi trắng, cái áo sơ mi trắng đó mà dính một chút đồ bẩn thôi, cũng ghét bỏ chịu , vứt thẳng cái áo .

 

Hiện tại, dính nhiều nước mũi của cô như , thèm để ý.

 

Nghe đàn ông kết hôn lâu sẽ trở nên lôi thôi, chẳng lẽ thật sự là như ?

 

“Em đang trộm cái gì đấy?”

 

Cố Cẩn , liền thấy Tần Du ngây ngô, mang theo một ít đắc ý và một ít khó hiểu.

 

“Không gì. Trước đây mấy thím trong thôn , đàn ông lúc hẹn hò thì đặc biệt thích sạch sẽ, cũng đặc biệt siêng năng. Chờ đến khi kết hôn, liền lập tức đổi. Trở nên lười biếng, trở nên lôi thôi…”

 

“Cho nên, em đang lôi thôi?”

 

Lời còn xong Cố Cẩn cắt ngang, nhíu mày, giả vờ tức giận hỏi.

 

“Em . Là tự đấy chứ.”

 

“Lá gan càng lúc càng lớn. Hừ, quần áo trong nhà đều do em giặt.”

 

Tần Du cảm thấy lời nội hàm: “Ý của là, quần áo trong nhà giặt?”

 

Cố Cẩn liếc xéo cô một cái.

 

Tần Du bật , gật đầu: “Sự sắp xếp , em hài lòng.”

 

“Đói bụng ? Anh nấu cơm.”

 

“Được.” Tần Du xoa bụng, : “Kỳ thật, em cũng đói lắm. Là bọn nhỏ tương đối đói.”

 

“Cái cớ . Anh cũng đành tin thật.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-739-anh-on-roi.html.]

Cố Cẩn xong, khỏi phòng bệnh.

 

Nhìn bóng lưng Cố Cẩn , nụ mặt Tần Du dần dần biến mất.

 

Cố Cẩn hôn mê là vì chấp hành nhiệm vụ khiến cho hội chứng rối loạn căng thẳng sang chấn (PTSD) đây tái phát. Vừa chuyện với cô giống như việc gì, cô cũng phối hợp với cùng chuyện phiếm đùa giỡn như gì.

 

Anh tỉnh , thể hồi phục đến mức , lẽ vui, nhưng cô mơ hồ cảm thấy gì đó đúng lắm.

 

Cô lo lắng bộ dạng của Cố Cẩn, là cố ý giả vờ mặt cô.

 

***

 

“Lúc tỉnh , chúng đến hỏi thăm. Anh nhớ rõ tình huống lúc đó, phối hợp trả lời các câu hỏi của chúng .”

 

“Anh thể chấp nhận những chuyện xảy lúc đó, cũng cảm thấy áy náy.”

 

“Chúng với , đây của . Anh chỉ là đang chấp hành mệnh lệnh.”

 

“Anh thể hiểu . Hành vi, tư duy đều xuất hiện bất thường. Sức khỏe cũng vấn đề gì, lát nữa hai thể thủ tục xuất viện.”

 

Tần Du yên tâm, bèn lẻn đến khu nội trú hỏi bác sĩ.

 

Nghe xong lời bác sĩ , trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng hạ xuống.

 

Những ngày tiếp theo, một ai nhắc chuyện xảy ngày hôm đó.

 

Sau phẫu thuật, Tiền Kiến Dương hồi phục nhanh, kết quả bệnh lý trả về, ác tính. Bác sĩ xem xét tình huống của bé xong, liền sắp xếp cho xuất viện.

 

Trước khi xuất viện, Cố Cẩn và Tần Du đề xuất đưa Tiền Kiến Dương về nuôi. Tần Du đồng ý, cho dù Cố Cẩn , cô cũng sẽ như .

 

“Tiểu Mỹ, em thật sự về Kinh Đô ?”

 

Tiền Kiến Dương thủ tục xuất viện, nghĩa là bọn họ thể về nhà, đồng thời cũng nghĩa là chia tay Phan Tiểu Mỹ.

 

“Báo cáo sớm đ.á.n.h xong . Tư lệnh đang chờ em. Em nhất thiết trở về.”

 

Phan Tiểu Mỹ gật đầu, thấy ánh mắt Tần Du rầu rĩ, cô : “Cố Cẩn là Kinh Đô, sớm muộn gì hai cũng về Kinh Đô. Em để cho hai về Kinh Đô sẽ cảm giác mong chờ. Tiểu Mỹ ở Kinh Đô chờ chị.”

 

“Được.”

 

Tần Du dĩ nhiên quân lệnh như núi, Tiểu Mỹ trở về, khẳng định là về.

 

Trong lòng tuy hiểu rõ, nhưng cô vẫn chút nỡ.

 

“Bạn nhỏ Kiến Dương, ngoan ngoãn lớn lên, nỗ lực học tập. Học cho giỏi bản lĩnh, tranh thủ theo Cố Cẩn và chị Tần Du cùng lên Kinh Đô. Chị dẫn em dạo Kinh Đô.”

 

“Cố Cẩn, sống thật nhé!”

 

“Còn hai tiểu bảo bối trong bụng nữa, dì sẽ chuẩn đồ ăn ngon, đồ chơi vui cho các cháu, các cháu cũng đều ngoan ngoãn.”

 

Phan Tiểu Mỹ lượt từ biệt từng , vung tóc, xoay một cách dứt khoát, nhanh gọn lên chuyến tàu hướng về Kinh Đô, rời .

 

****

 

Sầm Luân thời gian Cố Cẩn, Tần Du bọn họ từ thành phố tỉnh trở về, liền chạy sang công xã bên cạnh mượn máy kéo, dắt theo Lương Quân, hai lái máy kéo chạy xình xịch về phía bến xe thị trấn đón .

 

“Lương Quân, xem hai chúng cứ thế đón , khó coi ?”

 

Sầm Luân núi non xanh tươi, đăm chiêu .

 

“?” Lương Quân nghi hoặc: “Không đón như thế , thì đón thế nào? Lái máy kéo đón, long trọng, khí thế mà.”

 

Sầm Luân lườm một cái, : “ là cái đầu gỗ chút tế bào lãng mạn nào. Thật phụ nữ nhà mà chịu .”

 

“Vậy ?”

 

“Dừng xe.” Sầm Luân .

 

Lương Quân hiểu , nhưng cũng dừng xe .

 

Sầm Luân xuống xe, leo lên ngọn đồi ven đường, hái một đoá hoa sơn , một đoá hoa sơn chi… một đoá hoa dại màu vàng, một đoá màu hồng tên, loáng một cái gom hai bó to.

 

“Chỉ thế thôi?” Lương Quân ngơ ngác , kinh ngạc hỏi.

 

 

Loading...