Sầm Luân chột : “Thì còn cô ?”
“Trước đây, ai mong rời ?” Phan Tiểu Mỹ hỏi .
“... sai , Tiểu Mỹ tỷ tỷ, tha thứ cho một chút .” Sầm Luân đáng thương vô cùng năn nỉ.
Phan Tiểu Mỹ từng thấy nhiều bộ mặt của Sầm Luân: phong lưu phóng khoáng, cợt nhả, phẫn nộ nghiêm nghị, duy chỉ thấy qua Sầm Luân nũng. Cặp mắt đào hoa xinh long lanh nước, mày nhíu , miệng trề , ủy khuất mang theo chút ngây thơ, dường như chịu tổn thương cực lớn.
Trái tim nhỏ thể khống chế mà run rẩy, mỹ nam nũng, thật khiến thể chống cự. cô nhanh liền phản ứng , chẳng qua là hòa giải với cô mà thôi. Nếu cô cứ tiếp tục chìm đắm, sẽ chỉ càng tổn thương sâu hơn. Yêu một yêu , vết thương chi bằng là tự chuốc lấy. Anh chỉ là yêu mà thôi, cũng gì sai. Bởi vì, yêu một , bao giờ là sai cả.
“Được . tha thứ cho .” Phan Tiểu Mỹ gật đầu.
Sầm Luân thở phào nhẹ nhõm.
“ mà, cũng sắp rời .”
“Cái gì?” Sầm Luân thanh âm chợt vút cao, tin tức , tại hề ?
“Ngày mai sẽ cùng chị Tần Du đến tỉnh thành. Bọn họ tỉnh thành chừng nguy hiểm, bảo vệ bọn họ.” Phan Tiểu Mỹ tiếp tục .
Thì là thế. Sầm Luân nháy mắt cảm thấy thoải mái, : “Vậy cô chú ý an .”
Phan Tiểu Mỹ gật đầu: “Cậu cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-719-duoc-roi-tha-thu-cho-cau.html.]
“Ngày mai mấy giờ , tiễn các vị.”
“Cậu vẫn là cần tiễn thì hơn! Cậu đấy, trong lòng , mà tiễn, sẽ cảm thấy còn hy vọng.”
“...” Sầm Luân ngửa mặt trời. Đồng chí Tiểu Mỹ ở cùng , luôn thể dùng một câu nhẹ nhàng khiến thốt nên lời. Trả lời " cứ cảm thấy "? Thật trái lương tâm. Trả lời "chỉ là chiến hữu, đồng chí, tiễn là "? Vừa giả dối, khiến Phan Tiểu Mỹ xong khẳng định càng dễ chịu.
“Sớm nghỉ ngơi .” Phan Tiểu Mỹ với , nhà, đóng cửa, động tác dứt khoát. Nếu quyết định , thì quyết đoán một chút.
***
Vu Kiến Quân hôm nay tức sôi máu. Sáng sớm thương, cảnh sát tới cũng tìm hung thủ. Đi trấn một chuyến, đe dọa. Buổi chiều tìm Sầm Luân, nhưng bất đắc dĩ là phụ nữ Phan Tiểu Mỹ quá hung hãn, thể lật chút cục diện nào. Buổi tối tìm đ.á.n.h lén Sầm Luân, cho Sầm Luân cảm nhận một chút t.h.ả.m cảnh đ.á.n.h lén của bọn họ, ai ngờ, hai kẻ đó chẳng nên trò trống gì, còn dọa sợ tè quần. Bọn chúng lóc mặt ông lâu, quỳ lâu, liên tục cầu xin tha mạng, bọn họ thật sự đối thủ. Ông lừa dỗ, bọn họ cũng dám việc cho ông nữa.
“Nhất định xử lý bọn họ một trận trò! Nếu bọn họ cũng công xã Linh Khê là của ai! Ai cho bọn họ dũng khí hoành hành ở đây như !”
“Bọn họ khó đối phó.” Hứa Vọng nhắc nhở.
“Là xem nhẹ bọn họ. Cố Cẩn khó đối phó thì thôi , ngờ tới, một gã thầy lang nông thôn, cũng khó nhằn như .”
“Bất quá, , Tần Du và Cố Cẩn sắp tỉnh thành. Mấy ngày , chỉ Sầm Luân và Phan Tiểu Mỹ ở công xã. Phan Tiểu Mỹ thích Sầm Luân, Sầm Luân thích cô , chỉ cần gây chút chuyện chia rẽ bọn họ. Sự tình sẽ dễ hơn nhiều!”
Hứa Vọng nghĩ nghĩ, : “Ở trấn , quen nhiều phụ nữ. Hay là, tùy tiện tìm một cô qua đây, bảo cô sà lòng Sầm Luân? Phan Tiểu Mỹ mà thấy cảnh đó, tuyệt đối sẽ thèm để ý đến nữa!”
“Ý , tồi.” Hai ăn nhịp với .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ