Không ngờ đẻ của Thẩm Hồng Mai đến, với La Hồng Diệp chuyện đầu tiên chính là mang Thẩm Hồng Mai thủ đô phát triển.
“Bà thông gia, bà đừng lo lắng, nếu Hồng Mai chịu tha thứ cho , về thủ đô phát triển. Tự nhiên chỉ một nó về, nó, chồng nó, và cả bà nữa, đều hy vọng bà cùng . nó một dung nhập một môi trường mới, quen thuộc ở bên, tin nó sẽ vui vẻ và hạnh phúc hơn!”
Lão thái thái bày tỏ lời mời chân thành, đó mặt thoáng chút tự giễu: “ cứ như thể nó đồng ý theo . cũng chỉ là với bà ý nghĩ của , nếu bà vui, bà đừng chấp nhặt.”
La Hồng Diệp trong lòng thoải mái hơn ít. Bà là khó chơi điều. Thẩm Hồng Mai thủ đô, La Hồng Diệp sẽ vẫn coi như con gái mà thương yêu, nhưng nếu Thẩm Hồng Mai thật sự , La Hồng Diệp , chính cũng cản . Chỉ là, thật sự vô cùng lưu luyến. La Hồng Diệp càng hiểu, lão thái thái tìm đúng cơ hội liền với chuyện , nhất định là La Hồng Diệp giúp bà công tác tư tưởng.
“Bà uống , bếp xem gì cần giúp .” La Hồng Diệp lễ phép cáo từ, đó phòng bếp.
…
“Mẹ, con thấy chị , cũng vui vẻ gì khi thấy chúng .”
“Giai Chiêu, chúng một quãng đường xa, vất vả, nhưng đối với chị con mà , chúng là ngoài tự tiện xông . Chuyện chúng kiên nhẫn.” Lão thái thái trả lời.
Mang Giai Chiêu mím môi, : “Con lo lắng, lúc chúng , chị vẫn tha thứ cho chúng .”
“Không tha thứ thì đành chịu, tìm nó, chúng may mắn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-680-khong-don-gian-nhu-vay.html.]
“Con còn lo, bà lão đồng ý cho chị theo chúng .”
“Giai Chiêu, chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi. Họ cùng sinh sống bao nhiêu năm như , chúng cứ thế mang chị con , ai mà vui cho . Chuyện , chúng cần thời gian tiêu hóa, họ cũng cần.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mang Giai Chiêu gật đầu: “Con hiểu .”
“Tính tình của chị con nhất định là giống ba con, chậm nhiệt. Ta thể cảm giác , nó là cảm giác như chúng thấy . Tìm nó, duyên phận mười mươi, thật đúng là tìm thấy.”
“ , sự tình cố tình trùng hợp như . Cố tình là cháu ngoại gái cứu , cố tình một câu, cô bé đó trông giống . Nếu những tiền đề , chúng cũng tìm . Những chuyện , bây'gGiờ con nghĩ , vẫn thấy kỳ diệu đến thật.” Mang Giai Chiêu cảm thán. Lúc còn sống, thể tìm Thẩm Hồng Mai, cuối cùng cũng thành tâm nguyện của .
“Lát nữa con hỏi xem, trong thôn điện thoại ? Nếu , thì gọi điện cho em trai con, để nó cũng mừng.”
“Lúc thôn , con một vòng , chắc là điện thoại. Phải huyện thành.” Mang Giai Chiêu trả lời.
“Vậy buổi chiều con một chuyến lên trấn, hỏi em con bên sự tình xử lý thế nào. Nếu nó thể xử lý , chúng sẽ ở đây thêm mấy ngày.” Lão thái thái nhíu mày, thần sắc thanh lãnh sắp xếp.
“Vâng.” Mang Giai Chiêu cung kính trả lời.
Tần Du bưng một chậu rau xanh, từ nhà giếng bên cạnh để rửa, khỏi cửa bếp, liền thấy lão thái thái và vị dì đang chuyện. Lúc thần sắc lão thái thái nghiêm nghị, một loại khí thế giận mà uy, khác cái dáng vẻ Tần Du thấy đầu khi bệnh tình nghiêm trọng, thể suy yếu, và dáng vẻ lúc mới thấy Tần Du nước mắt lưng tròng. Dáng vẻ của vị dì càng thêm cung kính. Xem , lão thái thái tuyệt là một bà lão đơn giản.