Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 633: Ngã sấp mặt
Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:13:47
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên một tầng thượng cách bệnh viện trấn xa, gạch đỏ xếp lung tung, Đỗ Bình một đống gạch, híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo âm u đoàn Tần Du từ bệnh viện .
“Anh Đỗ, dạo , chúng cơ hội. Tiền Đại Minh sẽ tìm cách bảo vệ Tần Du, để chúng động nó.” Đặng Chương cầm điếu t.h.u.ố.c lào, châm cho Đỗ Bình một điếu, nhíu mày .
Đỗ Bình đôi mắt sâu thẳm, hận đến nghiến răng, rít mạnh một thuốc. Thuốc mới một vòng trong miệng, gã thô bạo ném mẩu t.h.u.ố.c xuống đất, nổi giận mắng, “Mày cho lão tử hút cái thứ quái quỷ gì ?”
“Anh Đỗ, dạo , em gì . Anh em nghèo đến cháo còn mà húp, t.h.u.ố.c lào hút, là tệ .” Đặng Chương về phía bệnh viện trấn, thở dài đầy oán khí, “Lão già họ Hoàng c.ắ.n chúng mỗi ngày. Anh Vinh về quê tránh bão, cũng khi nào về.”
Đỗ Bình duỗi chân hung hăng dụi mẩu thuốc, dụi đến khi chỉ còn tro tàn.
Đặng Chương mắt cụp xuống, trong lòng vô cùng khinh bỉ. Nếu Vinh Khuê lúc , dặn dặn , hầu hạ cho cái gã Đỗ Bình kiểm soát cả đại tiểu tiện , sớm đá gã bay .
Trước đây cùng gã hợp tác, là trúng bối cảnh của Đặng Chương ở thủ đô. Giờ gã còn bối cảnh gì, lão già nhà gã nhốt, điều tra, sống c.h.ế.t . Đỗ Bình quan hệ và bối cảnh của lão già gã, cả chính là phế vật.
“Chúng hiện tại, mỗi ngày đều chỉ thể dựa chợ trời chút ăn, cướp chút địa bàn của thằng Hứa Cây Cột, duy trì kế sinh nhai. Nghĩ chúng đây cũng là nhân vật m.á.u mặt, ít nhất cần vì miếng ăn mà phát sầu. Giờ thì t.h.ả.m thế , thấy kẻ thù mà gì , lão già họ Hoàng dí, chúng thể phản kích, chỉ thể trốn đông trốn tây. Lão tử sống mấy chục năm, từng hèn nhát như !”
Đặng Chương lúc đầu còn bình tĩnh, đến đoạn , vẻ táo bạo hiện rõ, dùng sức đá một viên gạch. Viên gạch bay xa, đập một viên gạch khác, "Choang" một tiếng, vỡ nát.
Năm ngoái mấy lãnh đạo lớn qua đời, cục diện chính trị hỗn loạn, bọn họ vốn định nhân lúc loạn lạc vớt một mẻ lớn, một vụ, nào ngờ Hoàng Sâm cứ như ch.ó điên, lúc nào cũng bám riết bọn họ, chỉ tăng cường lực lượng, mà còn phái thêm nhiều tay chân.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Khoảng thời gian chuyện của Đào Hồng và Tôn Côn Sắt nổ , ở tỉnh huyện gây chấn động nhỏ, bộ khu vực đều tiến hành tuyên truyền cấm hàng cấm, hiện tại dân khu tránh họ như tránh tà, họ lừa vài , cũng khó khăn vô cùng. Vất vả lắm mới lừa một , cũng chẳng mấy nước lèo.
Cơn nóng giận đột ngột của Đặng Chương, Đỗ Bình giật . Gã kỳ thực chút sợ Đặng Chương, nhưng dù Đặng Chương mất hết quyền thế, cũng là đại ca khu vực. Hắn năm nay xuống đây, lão già nhà dặn, bất kể gì, nhất định khiêm tốn.
“ cũng từng hèn nhát như . Anh Đặng, bên rành, là, chúng một vụ !” Đỗ Bình đề nghị.
“Anh Đỗ, , bắt đầu từ ?” Đặng Chương chỉ chờ câu của gã. Lão già của Đỗ Bình chắc là quan hệ gì đó với Vinh Khuê. Vinh Khuê lúc , luôn miệng , tôn trọng Đỗ Bình, Đỗ Bình.
Hắn Vinh Khuê về nữa , nhưng chỉ cần chủ ý đều là Đỗ Bình đưa , chỉ theo, dù xảy chuyện, cũng liên quan gì đến .
“Trước tiên cứ nhắm con đàn bà .” Đỗ Bình âm lãnh , “Tìm cơ hội, bắt nó , thằng chồng nó tiền, tiền là dễ việc.” Hắn và Tần Du, Cố Cẩn thù cũ nợ mới, dù cũng tìm cơ hội tính sổ.
“Được. Em cũng cho theo dõi bên Tiền Đại Minh. Hắn hiện tại giả vờ quen chúng , chắc là lợi dụng . Hắn hợp tác, chúng gì, cũng cần với .”
Hai xổm mái nhà, bắt đầu lên kế hoạch.
****
“Chị Tần Du, chị đó? Hay là, chúng bộ .” Trên đường, Phan Tiểu Mỹ xe đạp, nơm nớp lo sợ, “Em ở bộ đội, chị dâu mang thai, vì xe đạp, mà xảy chuyện. Bác sĩ yên xe đạp quá cao.”
“Không . Thai của chị . Đi đoạn đường , vấn đề gì.” Tần Du giữ vững tay lái, đạp xe trả lời. Vóc dáng cô thấp, tuy là xe đạp loại 28, nhưng cũng khó khăn, cũng chèn ép bụng.
“ em vẫn thấy lo lo. Không , em vẫn là xuống bộ thôi.” Phan Tiểu Mỹ nghĩ nghĩ, nhảy xuống.
Tần Du cảm giác phía nhẹ bẫng, cũng từ xe xuống.
“Chị Tần Du, thai cảm giác kỳ diệu ?” Tần Du xuống xe, Phan Tiểu Mỹ tò mò xen lẫn vui vẻ hỏi.
“Ừ, chút kỳ diệu.” Tần Du gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-633-nga-sap-mat.html.]
“Ví dụ như ạ?”
Tần Du núi xanh xa xăm, cây cối xanh tươi, khóe miệng nhếch lên, “Chính là hề báo , đột nhiên một niềm vui bất ngờ khổng lồ ném mặt em, em ngoài vui mừng, vẫn là vui mừng. Niềm vui lấp đầy trái tim, cảm thấy cuộc đời đặc biệt .”
Nụ hạnh phúc, nụ khao khát, xem Phan Tiểu Mỹ hâm mộ thôi, “Tốt thật.”
“Tiểu Mỹ, em cần hâm mộ. Chờ em em bé, em cũng sẽ cảm nhận .” Tần Du .
“Em cảm thấy em phúc phận đó.” Phan Tiểu Mỹ uể oải.
“Tiểu Mỹ, em năm ngoái lúc quan hệ của chị với Cố Cẩn thế nào ?” Tần Du hỏi.
“Năm ngoái lúc , quan hệ hai ?”
“Không , vô cùng . Như nước với lửa.” Tần Du trả lời.
Phan Tiểu Mỹ ngạc nhiên, “Thật ?”
“Thật! Chị và Cố Cẩn kết hôn, đều nghĩ chị là ham mê sắc của , cố tình ngủ với . Anh cũng nghĩ chị đang chơi tâm cơ, vì để mà dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Sau khi cưới, bọn chị gần như chuyện. Vất vả lắm mới một câu, đều hợp. Đa thời điểm, lạnh nhạt thì cũng cãi .
Sau chung sống, chị mới kiểm soát cảm xúc, hiểu lầm giữa bọn chị mới gỡ bỏ. Có Hạ Thanh Liên xen phá, chuyện đó lúc ở thủ đô, em . Hiểu lầm giải trừ, bọn chị mới bắt đầu hiểu , trân trọng . Tình cảm mới lên.”
“... Tình cảm của hai , khúc chiết như ?”
“Rất khúc chiết. chị cảm thấy, chỉ tình cảm trải qua mưa gió, mới vững chắc. Bởi vì cùng Cố Cẩn trải qua, hiểu , cho nên chị bây giờ lo lắng sẽ với chị, chị tin tưởng . Những điều đó nền tảng tình cảm của bọn chị càng sâu đậm.”
“Gặp trắc trở , nhưng thể từ bỏ. Chị , Sầm Luân đối với em, cũng là chút cảm giác nào. Mặc dù thật sự , nhưng câu , lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Em cố lên.” Tần Du cổ vũ Phan Tiểu Mỹ.
“Em bây giờ cố nữa. Hoàn để ý đến . Nếu ai thể hung hăng trị một trận, em nhất định bên cạnh vỗ tay cổ vũ!” Phan Tiểu Mỹ tức giận .
“Hắn thật sự đánh, em đau lòng ?”
“Tuyệt đối đau lòng.”
Tần Du , mắt xa xăm, cách đó xa một chiếc xe hai bóng chậm rãi về phía họ, “Phía hình như chị thấy hai quen.”
Dứt lời bao lâu, phía khúc cua sườn núi đằng , liền truyền đến giọng Sầm Luân, “Cố Cẩn, chậm một chút, đừng giận mà! Anh đây ngã một cái, đau chân quá.”
“Anh sai , bao giờ bỏ rơi Du Nha nữa.”
“Ui da! Rầm...”
“Ai, ai để cục đá to giữa đường thế? Sao mà ý thức công cộng !” Sầm Luân tức điên mắng.
“...” Tần Du và Phan Tiểu Mỹ kinh ngạc về phía , Sầm Luân một cục đá vấp ngã, vặn ngã sấp mặt ngay mặt bọn họ.