Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 616: Đồng tâm hiệp lực
Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:13:30
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cổ Thúy Lan viện mười ngày, tính mạng coi như giữ , dấu hiệu tỉnh , cũng , cứ dưỡng bệnh như ở bệnh viện.
Khổng Chốc Đầu cũng mấy khi về công xã. Ban đầu còn lo gã sẽ về vay tiền, gã tìm việc trấn, kiếm ít tiền, nên cũng an tâm.
Công xã khi gieo mạ xong, suốt hai tháng trời một giọt mưa, đất đai khô cằn nứt nẻ, những đường rãnh vắt ngang đồng ruộng. Nhìn mặt trời chói chang đầu, để đảm bảo lúa sớm mùa, Tần Chấn Bân bắt đầu dẫn chống hạn.
Trấn Linh Khê tài nguyên rừng phong phú, cây cối bạt ngàn giúp công xã Linh Khê và các khu vực lân cận nguồn nước dồi dào. Nhiều năm qua, nơi từng phiền não vì khô hạn.
Tổ chức thôn dân chống hạn, đây là đầu tiên.
Việc đòi hỏi đồng tâm hiệp lực, Tần Chấn Bân triệu tập cán bộ công xã và đông đảo quần chúng, cùng thảo luận cách giải quyết vấn đề.
“Đại đội trưởng, việc gì khó ? Chúng dùng gàu sòng tát nước lên, tưới ruộng là .”
“Anh đơn giản ? Đồng ruộng của nó hình bậc thang, tát nước lên, tát lên tận thửa cùng, cách xa lắm.”
“Chỗ nào xa quá, thì gánh. Dùng thùng mà gánh!”
“Gánh gãy lưng, ruộng vẫn còn trơ đó. Chờ lúc ruộng nước, qua mất mùa vụ !”
Sông Linh Khê cách con đường cái của xã cả một cánh đồng, đường kính vài cây . Hoàn dựa sức gánh thì thực tế.
“Nếu dùng thùng gánh mà giải quyết , chúng cần họp bàn, cứ thế gánh là xong. Mọi phát hiện , nước sông Linh Khê mỗi ngày một cạn? Mấy hôm còn vớt cá, giờ chỗ sâu nhất, cũng chỉ đến đầu gối thôi.” Tần Chấn Bân ngắt lời . Mực nước đang giảm xuống với tốc độ mắt thường thể thấy.
“Sông Linh Khê nước, chỉ là, ở thượng nguồn bên họ đắp đập chặn nước, nên nước chảy xuống chỗ chúng .” Có nhắc đến việc , tức giận , “Hay là, đại đội trưởng, chúng báo lên trấn, để lãnh đạo việc với công xã thượng nguồn, bảo họ xả nước xuống.”
“Không nữa, chúng tìm mấy công xã em ở hạ nguồn, vác cuốc với d.a.o rựa, lên thượng nguồn đ.á.n.h một trận!” Có nghiến răng, phẫn nộ.
“Đánh, đánh, đánh! Đánh ích gì? Chúng cướp nước về tưới ruộng , hạ nguồn nước, bọn họ vác cuốc d.a.o rựa đến đ.á.n.h chúng ?” Tần Chấn Bân gằn giọng hỏi vặn , “Đây mà là biện pháp ?
Ai cũng vì công xã của , họ ở thượng nguồn, họ dẫn nước ruộng, trộm cướp, đ.á.n.h thì gì? Đánh thương, còn tù, mất nhiều hơn .
Với , đó nước, ai còn bao lâu? Việc , chúng nghĩ cách khác.”
Mọi im lặng. Tình hình hiện tại đúng là lạc quan chút nào. Năm ngoái thì nạn châu chấu, nửa đầu năm nay thì hạn hán. Rất nhiều nghèo đến mức ăn vỏ cây, nếu cứ hạn hán kéo dài, ngày tháng thật sự sống .
Nếu trời cứ mưa, thượng nguồn cũng sẽ sớm khô cạn.
“Vậy bây giờ?” Một thôn dân càng nghĩ càng thấy nghiêm trọng, ủ rũ xổm xuống đất, bất lực.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Thanh niên trí thức Cố, là thầy giáo của công xã, việc , xem thế nào?” Có đột nhiên nhớ tới Cố Cẩn. Lúc , sách nhiều, học thức, bỗng trở thành niềm hy vọng trong lòng họ.
“ , công xã nhiều thanh niên trí thức thế, đều từng trải, nghĩ cách xem nào.”
“Chúng ở thành phố, trong thành dùng nước cũng nhiều như ở đây, nếu nước, thì chỗ khác gánh về.” Một thanh niên trí thức trong đám đông trả lời.
“Chúng bây giờ là chỗ nào để gánh! Xem , hỏi các cũng bằng .”
“Thôi, đừng cãi nữa!” Tần Du hô to một tiếng, “Mọi đừng cãi, chúng thể tìm nước ngầm. Đào giếng, nếu tìm đúng mạch nước ngầm, nhất định thể giải quyết nạn hạn hán.”
Biện pháp thấy , nhưng lát , ai nấy đều ủ rũ, đào giếng thì đấy, nhưng ai chỗ nào nước mà đào?
“Du Nha, biện pháp thì . thế nào?”
“Tìm. Chúng cùng tìm.” Tần Du trả lời.
“Tìm thế nào? Không thực tế! Giếng nước nào mà nhiều nước như ?” Có nghi ngờ.
Giữa lúc ồn ào, Cố Cẩn bàn, dùng bút chì vẽ một tấm bản đồ địa hình núi non quanh công xã Linh Khê. Anh đặt tấm bản đồ mặt , chỉ , , “Phía nhà chúng , sườn ngọn núi thuộc dãy Linh Khê, một khe nước, đó là nước ngầm từ t.h.ả.m thực vật núi, trữ lượng nước phong phú, thể dẫn nước từ khe đó xuống.”
Tần Chấn Bân ngẩng đầu, bản đồ Cố Cẩn vẽ tay, kinh ngạc . Cố Cẩn thế mà vẽ, mà còn vẽ như . Điều ông kinh ngạc hơn là, Cố Cẩn bên ngọn núi khe nước.
Bên đó nước, ông từ sớm, nhưng chỗ đó cách công xã mấy chục cây ! Không mấy cây, là mấy chục cây. Nếu dẫn nước, thì đào mương. Đây là một công trình lớn, cần nhiều nhân lực vật lực, huy động bộ trong công xã, đào nửa năm phỏng chừng cũng xong.
“Chỉ dựa sức của công xã chúng chắc chắn . Chú Tần thể báo cáo lên trấn, xin chính phủ hỗ trợ. Tiếp theo, tập hợp tất cả các công xã ở hạ nguồn, cùng chúng đào mương, nước dẫn về, hạn hán bên họ cũng giải quyết.” Cố Cẩn chậm rãi với Tần Chấn Bân.
Tần Chấn Bân như bừng tỉnh. Giải quyết vấn đề khô hạn, chỉ là chuyện của công xã Linh Khê, mà còn là chuyện của cả trấn.
Công xã bọn họ đào mương, nửa năm cũng xong, nhưng nếu cộng thêm các công xã em ở hạ nguồn, góp , tiền góp tiền, tích tiểu thành đại, lực lượng dồn , nếu nhanh, một tháng là thể xong.
“Cố Cẩn, đề nghị của . Con mương nếu tu sửa xong, đó là công trình cho muôn đời . Đời chúng giải quyết, con cháu cần lo hạn hán nữa.” Tần Chấn Bân kích động , “Chuyện sắp xếp ngay.”
Muốn báo cáo thì nhanh, tìm lãnh đạo tìm gấp. Chỉ cần trấn hỗ trợ, việc vận động quần chúng và sắp xếp nhân sự, đều là vấn đề. Thời buổi , thứ thiếu nhất chính là sức lao động, chịu thương chịu khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-616-dong-tam-hiep-luc.html.]
“Chú Tần, từ từ, ngoài đề nghị của cháu. Tần Du đào giếng, cũng thể thử song song. Đào mương cần một thời gian. nếu đào giếng , thể sớm giải quyết hạn hán.” Cố Cẩn khẽ nhếch mép Tần Du, sang Tần Chấn Bân.
“Nếu cháu . Vậy song song cả hai? Chỉ là việc đào giếng, thể bừa. Phải tìm đến dò mạch.” Tần Chấn Bân gật đầu.
Tần Du mím môi ngẩng đầu Cố Cẩn. Tất cả đều đề nghị của thu hút, ngờ cuối cùng vẫn ủng hộ ý tưởng của cô.
Đời cũng là lúc , công xã bắt đầu chống hạn. Lúc đó Cố Cẩn cũng đề nghị dẫn nước suối từ ngọn núi cách mấy chục cây về, nhưng thèm để ý. Họ cho rằng nơi nay mưa thuận gió hòa, sẽ hạn hán kéo dài.
Mãi đến khi họ gánh nước cạn cả sông Linh Khê, trong sông chỉ còn trơ đá cuội, mới bắt đầu đào mương.
Tu sửa mương là công trình cho muôn đời, nhưng cô , bởi vì , công xã bên đào mạch nước ngầm, nước ngầm đủ để tưới tiêu. Hiện tại điều kiện gian khổ, nhưng mười mấy năm , sẽ máy bơm, công cụ hiện đại, tưới tiêu cần gánh bộ nữa.
“Vợ, em cảm thấy công xã Linh Khê nước ngầm ?”
Đám đông giải tán, Cố Cẩn kéo Tần Du , ôn hòa hỏi.
“Thảm thực vật khả năng giữ nước. Đất hoang thì khả năng giữ nước kém nhất, đất cỏ và bụi rậm thì khá hơn, đất rừng cây cổ thụ là giữ nước nhất, nhiều hơn đất hoang 68% đến 79%. Vùng đất của chúng , rừng cây rậm rạp, chắc chắn nước ngầm.” Tần Du trả lời.
“Nói lý, còn trích dẫn cả liệu.” Cố Cẩn cô bằng ánh mắt khác.
“Kiến thức địa lý, thầy Cố dạy đó. Em dám học hành tử tế ?” Tần Du lườm .
Trước cô chịu học, mắng cho một trận. Dạo , nghĩ cái trò quái quỷ gì, đề, cô mà trả lời một câu, liền cởi một món đồ của cô. Nếu Thẳng Thụ bây giờ còn nhỏ, mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, thấy hai họ trò , nếu thật mất mặt c.h.ế.t.
Cố Cẩn khẽ nhếch mép, vẻ mặt gian gian, “Em học như , xem , biện pháp thật sự hiệu quả.”
Tần Du lườm một cái, véo mạnh đùi một cái. Anh còn đắc ý ?
***
Tần Chấn Bân việc nhanh. Tình hình hạn hán kéo dài gần hai tháng, lãnh đạo trấn sớm sứt đầu mẻ trán. Báo cáo của ông gửi lên, trấn lập tức phê duyệt, đó tiến hành đại hội vận động.
Cả hai đề nghị của Tần Du và Cố Cẩn đều trấn áp dụng. Vừa tìm nguồn nước ngầm, đào mương, song song.
Hai việc trở thành nhiệm vụ trọng tâm hàng đầu.
Dưới sự vận động và phối hợp của cán bộ trấn, công việc đào mương triển khai đấy, do Tần Chấn Bân dẫn đội, Cố Cẩn hỗ trợ.
Việc tìm nước ngầm, giao cho Tần Du phụ trách.
Mười mấy năm , công xã Linh Khê tiến hành khai thác du lịch, phát hiện một mạch nước ngầm ở gần nhà bọn họ. Mạch nước ngầm đó ở độ sâu gần bằng hai tầng lầu, lúc đào , mới bên trong là hang động đá vôi, trong hang nước ngầm.
Vị trí Tần Du đại khái, nhưng lúc khai phá, cô cũng chính xác họ phát hiện từ . Giờ tìm, chỉ thể tìm ở khu vực xung quanh, cần thời gian.
“Hai núi kẹp một khe, vách đá dòng chảy. Em cảm giác quanh đây hẳn là sẽ nguồn nước.” Tần Du dẫn theo nhóm đào giếng, đến mảnh đất kẹp giữa hai ngọn núi, nhíu mày .
“Tần Du, rốt cuộc nước ? Cô bác sĩ thì , giờ tìm nước mà cũng ?” Có theo Tần Du, mãi bực bội, mất kiên nhẫn.
Công xã thật sự coi Tần Du và Cố Cẩn như bảo bối, họ gì cũng . Bọn họ lượn lờ quanh núi mấy ngày nay, tìm nước ngầm, đào mấy cái giếng, một giọt nước cũng .
“Chúng cứ mò mẫm như mèo mù vớ cá rán thế , đúng là lãng phí thời gian.”
“Muốn tìm các tự tìm. loanh quanh vớ vẩn nữa!”
Có đình công, những khác lập tức hùa theo, “ cũng thấy chúng đang chuyện vô ích. Không bằng đào mương còn hơn!”
“Thôi, đừng nữa. Thanh niên trí thức Cố tới kìa.”
Thấy Cố Cẩn tới, tiếng ồn ào lập tức im bặt.
“Tần Du, cô cảm thấy chỗ nào nước, chúng đào, cô chỉ chúng đào đó.”
“...” Tần Du.
Trong thôn lương thiện, cũng hẹp hòi. Người lương thiện cảm động, còn những kẻ hẹp hòi khó chịu.
“Bên các cô tiến triển thế nào?” Cố Cẩn bên cạnh Tần Du, giọng trầm thấp hỏi.
Thân hình cao lớn của che mất nắng, tạo thành một bóng râm, giọng trầm ấm đầy uy lực, khiến Tần Du cảm thấy an vô cùng.
Cô tự thấy mạnh mẽ, nhưng khi chọc ngoáy, vẫn dựa Cố Cẩn.
Cô hề kháng cự cảm giác dựa dẫm , ngược , cô thích. Chỉ cần Cố Cẩn ở bên cạnh, bực dọc đều thể tan biến.