Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 592: Thực lực không cho phép

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:13:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lát nữa để xe ở trạm y tế, cô bảo Sầm Luân dạy cô đạp xe.”

 

“Chị Tần Du, cảm ơn chị thật nhiều.” Phan Tiểu Mỹ .

 

“Không gì. Cố Cẩn sắp tan học về , về nấu cơm . Các học mệt, thì cùng tới nhà chúng ăn cơm.” Tần Du mời.

 

“Có đồ ăn ngon, khách khí. Hay là, chị ở trạm y tế nấu cơm luôn ? Mọi ăn xong, hẵng về nhà?”

 

“Cũng .” Tần Du nghĩ nghĩ, thấy đề nghị cũng khá .

 

Ở trạm y tế, Sầm Luân và Phan Tiểu Mỹ đều nấu ăn. Trong phòng bếp, ít lạp xưởng, thịt khô, đỗ que khô và củ cải khô do thôn dân mang đến biếu, nhưng họ cũng chẳng ăn mấy, ngược , lọ tương ớt bàn vơi trông thấy.

 

Thịt thà ăn, ăn tương ớt, hai cái con !

 

“Tiểu Mỹ, cần cô giúp, một .” Tần Du phòng bếp, Phan Tiểu Mỹ lập tức theo, “Cô học xe ? Hiện tại bệnh nhân, bảo Sầm Luân dạy cô .”

 

Phan Tiểu Mỹ ngoài, rụt rè với Sầm Luân, “Anh thể dạy đạp xe ?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Sầm Luân nhíu mày, đặt cuốn sách tay xuống bàn, lên, “Đi, dắt xe .”

 

Phan Tiểu Mỹ mừng như điên, hớn hở ngoài.

 

“Cầm xe ngược ! Xe ở bên , cô bên , thì lên xe kiểu gì?” Sầm Luân thấy vị trí Phan Tiểu Mỹ , ôm trán than thở, “Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy chứ? Bắt chước thôi cũng hiểu mà!”

 

Phan Tiểu Mỹ Sầm Luân mắng một trận, cúi đầu, lí nhí, “Ồ.”

 

“Phan Tiểu Mỹ cô thế? Nói chuyện cứ ấp a ấp úng? Có thể chuyện tử tế ?” Sầm Luân một chút cũng quen bộ dạng của Phan Tiểu Mỹ.

 

Phan Tiểu Mỹ ngẩn một chút, đó lớn, “ chuyện tử tế ? Anh mau dạy học xe đạp, nếu học giỏi, chính là do ông thầy nhà đủ trình độ! Anh bắt buộc dạy cho , hôm nay , ngày mai tiếp tục; ngày mai , ngày tiếp tục, mãi cho đến khi thì thôi!”

 

bảo cô chuyện tử tế, lệnh!”

 

chỉ chuyện kiểu đó thôi!”

 

“Còn lằng nhằng gì nữa, chân trái lên bàn đạp, chân đẩy đất, cho xe chạy !”

 

“Chỉ dạy một câu, mà giọng to như . Không thương hoa tiếc ngọc với con gái ?” Phan Tiểu Mỹ tức giận hỏi vặn .

 

Sầm Luân Phan Tiểu Mỹ lảo đảo đẩy xe , cảm thấy buồn .

 

Phan Tiểu Mỹ như mới bình thường.

 

Lần hai cùng ở nhà khách, Phan Tiểu Mỹ đột nhiên nhận mệnh lệnh, xông thẳng phòng . Lúc đó mới tắm xong, rèm kéo, thấy sạch sành sanh.

 

Sau đó hai luôn ở trong trạng thái lúng túng, khó xử, cô cảm thấy ngượng ngùng, lúc nào cũng mang vẻ mặt với , , cẩn thận từng li từng tí.

 

“Ái da.” Phan Tiểu Mỹ chuẩn vắt chân lên gác-ba-ga thì xe chao đảo, mất thăng bằng, ngã sõng soài đất.

 

“Bò còn , lo tập chạy. Cô tưởng cứ thế là trèo lên đạp . Tập lướt một chân .” Sầm Luân đỡ xe đạp dậy, bực bội .

 

“Lướt thì lướt.” Phan Tiểu Mỹ ngã đau đầu gối, c.ắ.n răng lên. Lúc đẩy xe trở , cô đột nhiên Sầm Luân, hỏi, “Ngày đó, cố ý .”

 

Chuyện Sầm Luân tưởng cho qua , giờ nhắc tới, Sầm Luân mím chặt môi, bất đắc dĩ , “ hẹp hòi ? Cô còn nghĩ mãi về việc , là còn xem nữa ?”

 

Phan Tiểu Mỹ gật đầu lia lịa, “Được . Hôm nay cái gã Côn Sắt , với chị Tần Du đều . thấy . chỉ , cái chỗ đó của đàn ông, ai cũng giống ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-592-thuc-luc-khong-cho-phep.html.]

 

“Phan Tiểu Mỹ! Cô hổ ? Có con gái nhà ai như cô ? Còn cần mặt mũi nữa ?” Giọng Sầm Luân vút lên, cặp mắt hoa đào long lên giận dữ. Sao con gái kỳ quặc như ! Thật hiểu nam nữ khác biệt ? là thật!

 

“Không cho xem thì thôi. Hung dữ gì?” Phan Tiểu Mỹ lườm một cái, thử lên xe.

 

Tần Du nhanh nhẹn cắt một đoạn lạp xưởng, một miếng thịt khô, trụng qua nước sôi, thái lát, cho nồi hấp.

 

Chỉ món mặn, rau xanh sẽ ngấy.

 

Cô định ngoài hái ít rau dại. Vừa khỏi cửa trạm y tế, liền thấy Phan Tiểu Mỹ xe, Sầm Luân vịn xe đằng . Xe lúc đầu còn vững, nhưng mấy mét, “Rầm” một tiếng, cả hai lẫn xe cùng ngã nhào.

 

Cảnh tượng trông hài hòa.

 

Tần Du giúp, thẳng lên sườn núi.

 

Mùa xuân, các loại rau dại bắt đầu nhú mầm, non thơm, nhanh cô hái một nắm rau thài lài tím và hành dại. Rửa sạch sẽ, mang về trạm y tế xào lên.

 

Món ăn xong, Cố Cẩn cũng tới.

 

Tần Du gọi Sầm Luân và Phan Tiểu Mỹ ăn cơm.

 

Sầm Luân dạy đến mệt lử, Phan Tiểu Mỹ học mồ hôi đầm đìa. Vừa cơm ăn, hai lập tức về.

 

Phan Tiểu Mỹ đồ ăn bàn, nuốt nước miếng.

 

Một đĩa thịt khô lạp xưởng hấp, một đĩa đậu que khô xào thịt nạc, một đĩa rau dại, còn một bát canh mộc nhĩ trứng gà lớn, đều là những món ăn nhà bình thường, nhưng sắc hương vị đều đủ cả.

 

Sầm Luân ngửi thấy mùi thức ăn, vị giác cũng kích thích.

 

“Thảo nào thằng Lương Quân đó cứ vênh váo là hạnh phúc, nhưng hễ nhắc tới Cố Cẩn là ghen tị chịu . Du Nha, kiếp em là ngự trù trong cung ?”

 

“Anh đoán đúng . Ngự trù trong cung, chuyên nấu cơm cho hoàng thượng. Cho nên các hôm nay lộc ăn, ăn món của vua đấy.” Tần Du trêu.

 

“Du Nha, hóa em cũng khiêm tốn chút nào.” Sầm Luân vẻ mặt khó tin cô.

 

“Bởi vì thực lực của cô cho phép.” Cố Cẩn ôm lấy vai Tần Du, giọng trầm thấp.

 

“Hai đủ đấy. ăn cơm chó, ăn cơm!” Sầm Luân đặt m.ô.n.g xuống ghế.

 

“Vâng. Anh rửa tay , giáo án em để bàn giúp .” Tần Du đầu với Cố Cẩn, trong đôi mắt của cô chỉ hình bóng Cố Cẩn. Dịu dàng mà hạnh phúc.

 

Phan Tiểu Mỹ mà hâm mộ thôi, “Chị Tần Du, chị với Cố đúng là trời sinh một cặp.”

 

“Giờ cô mới ?” Cố Cẩn hỏi vặn .

 

“...” Tần Du.

 

Cố Cẩn cũng khiêm tốn chút nào.

 

“Đồng chí Phan Tiểu Mỹ, đừng nữa. Càng càng thể. Ăn cơm mau.” Sầm Luân nhắc Phan Tiểu Mỹ, Cố Cẩn khoe ân ái thêm nữa.

 

“Oe, oe...” Bên ngoài trạm y tế đột nhiên vang lên tiếng .

 

Đào Hồng ôm đứa bé ở cửa, bọn họ đang ăn cơm mà nuốt nước miếng ừng ực.

 

 

Loading...