Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 590: Ông trời đã ra tay trị bọn họ

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:13:02
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng, Đào Hồng ôm đứa bé co rúm một góc, sợ hãi phẫn nộ Côn Sắt, tiến lên, cũng trốn tránh.

 

Côn Sắt thấy Tần Du cùng Sầm Luân sân, tiếng rên rỉ càng lớn hơn. Gã điều hơn mụ Tôn sề, vội vàng cất giọng hoảng hốt cầu cứu, “Bác sĩ, bác sĩ, cầu xin các , cứu , cứu với...”

 

Tần Du cùng Sầm Luân đến bên cạnh gã, xổm xuống. Quan sát một lượt vết thương quanh Côn Sắt, trừ chỗ hiểm , những chỗ khác cũng vết thương, nhưng so với chỗ , mấy vết cào và vết bầm vẻ chẳng đáng là gì.

 

... cái ... còn chữa ?” Côn Sắt sợ hãi hỏi.

 

Tần Du hờ hững liếc qua, trả lời.

 

dùng kéo cắt quần , xem vết thương của .” Tần Du từ hòm t.h.u.ố.c lấy kéo y tế, kéo sắc, cái quần nhanh chóng cắt đứt.

 

“Ừm... Vị trí cắm kéo chuẩn xác, đ.â.m thẳng hạ bộ.” Ánh mắt Tần Du lướt qua vết thương của Côn Sắt, cô khẽ cau mày, nhưng giọng cực kỳ bình tĩnh.

 

“...” Sầm Luân là đầu tiên cùng Tần Du chữa trị vết thương ở chỗ kín của bệnh nhân nam. Cái chỗ đó của đàn ông, mà cô đến một chút ngại ngùng. Biểu cảm mặt y như lúc xử lý các vết thương khác, gì lạ.

 

Còn chuyên nghiệp hơn cả .

 

Với thái độ và tâm lý vững vàng , Tần Du, cô nhóc , về tiền đồ vô lượng.

 

“Thật ? xem một chút ?” Phan Tiểu Mỹ ở một bên, tò mò về loại vết thương , cũng thò đầu qua.

 

Sầm Luân chắn ngay mặt cô, nhíu mày quát, “Đồng chí Tiểu Mỹ, trị bệnh cứu để thỏa mãn tính tò mò của cô! Cô bác sĩ, cái gì mà ?”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“...” Phan Tiểu Mỹ rơm rớm nước mắt Sầm Luân, “Các đều xem , thể xem?”

 

“Chúng là bác sĩ! Cô cũng xem , một cô gái lớn chồng, cứ chằm chằm chỗ đó của đàn ông, cái gì ? Có gì ? Không hổ ?” Sầm Luân sa sầm mặt.

 

“Ồ. Ồ.” Phan Tiểu Mỹ mắt sáng lên ngay, “Anh là đang bảo vệ , đúng ?”

 

“...” Khả năng hiểu vấn đề của cô gái thật đáng lo ngại. Hắn phất tay, “Lát nữa kiểu gì cũng tới gây sự, cô ngay ngắn, giữ trật tự giúp chúng .”

 

“Được!” Phan Tiểu Mỹ vui vẻ lưng về phía họ, nghiêm.

 

Tần Du bắt đầu dùng t.h.u.ố.c khử trùng rửa vết thương cho Côn Sắt. Động tác của cô hề thô bạo, nhưng Côn Sắt vẫn đau đến la oai oái, “Đau c.h.ế.t mất, con đàn bà khốn nạn, chờ tao khỏe , tao nhất định lột da mày, rút gân mày!”

 

“Im !” Tần Du bực, đến nước còn c.h.ử.i khác, cũng cái đức hạnh của . Dứt khoát, lúc chấm tăm bông cô ấn mạnh tay hơn, Côn Sắt đau đến nghiến răng kèn kẹt, trán vã mồ hôi.

 

“Du Nha, là em với Tiểu Mỹ , thứ cứ giao cho Sầm của em?” Sầm Luân thương lượng với Tần Du.

 

Hắn thấy Tần Du , nhưng dù vị trí cũng đặc biệt, lo Cố Cẩn mà , sẽ tìm gây sự.

 

“Sắp rút kéo , xử lý cầm m.á.u ngay lập tức, một xoay xở kịp ?” Tần Du hỏi , đặt cái kéo khay y tế, tiếp, “Chỉ là một thứ đồ bỏ , cũng bẩn mắt .”

 

Đã đến mức , Sầm Luân từ chối nữa, mắt cây kéo, vẻ mặt nghiêm túc, “Kéo rỉ sét hết , nguy cơ nhiễm trùng lớn.”

 

“Hiện tại nhiễm trùng .” Xung quanh vết thương sưng đỏ, “Rút kéo .”

 

“A, a! Các t.h.u.ố.c tê ? Lần con đàn bà sinh con, cô chuẩn t.h.u.ố.c tê cho nó ? Chỗ , cô tiêm cho ít t.h.u.ố.c tê .” Côn Sắt đau đến run lẩy bẩy, khóe miệng méo xệch van nài Tần Du.

 

“Không . Người là sinh con, .” Tần Du mặt cảm xúc , “Hơn nữa, cái kéo cắm ở đây lâu như , xử lý ngay, bộ bộ phận đó sẽ hỏng hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-590-ong-troi-da-ra-tay-tri-bon-ho.html.]

 

Chuẩn t.h.u.ố.c tê ít nhất mất một giờ, nếu thật sự , thể về công xã lấy thuốc, đó chuẩn .”

 

“Thế còn lâu lắm ?”

 

. Tình hình với , tôn trọng lựa chọn của bệnh nhân. Anh tự nghĩ , rút ngay, là chờ t.h.u.ố.c tê rút.”

 

“Các căn bản cho cơ hội lựa chọn . còn lựa chọn nào khác ?” Côn Sắt rên rỉ, còn cách nào khác, “Hiện tại, ngay .”

 

“Yên tâm, chúng nhanh lắm. Cũng nhân từ, sẽ giúp bớt đau.” Tần Du cầm một khúc cây bên cạnh, nhét thẳng miệng Côn Sắt, “Cắn chặt đau nữa.”

 

Nói xong cô gật đầu với Sầm Luân, Sầm Luân nhanh chóng rút phắt cây kéo .

 

Côn Sắt đau đến mức đầu óc cuồng, khúc cây c.ắ.n nát bét, cây kéo đầm đìa m.á.u mặt, mắt gã hoa lên.

 

“Vừa với , hỏng .” Sầm Luân đáp, chút cảm xúc.

 

Côn Sắt càng choáng váng hơn.

 

“Vì an , nhất nên giữ .”

 

“Các ... hạng ? Đồ nhà mới hỏng hết!” Côn Sắt dùng chút sức lực còn c.h.ử.i Sầm Luân.

 

“Các chỉ trình độ đó thôi ? Làm con trai tàn phế luôn ? Nó là đàn ông! Các cố ý, ?” Bên ngoài, mụ Tôn sề chạy một mạch về, thấy cảnh tượng mái hiên, cũng la lối om sòm.

 

“Các đúng là lòng , các cố ý trả thù chúng . Hỏng , con trai còn là con trai nữa? Các hại nhà thằng Côn Sắt nhà đoạn tử tuyệt tôn! Các thật là ác độc!”

 

Tần Du Sầm Luân, Sầm Luân nhướng mày, thản nhiên , “ chỉ cho các tình hình bệnh một cách trung thực và khách quan. Bụng đây rộng lượng, thèm so đo với các .

 

Du Nha, rắc t.h.u.ố.c cầm m.á.u cho , băng bó một chút, chúng coi như xong nhiệm vụ.”

 

“Được.” Tần Du cũng đôi co với mụ Tôn sề.

 

Mắng thì cứ để họ mắng, ông trời tay trị họ .

 

Họ càng mắng nhiều, khi ông trời còn trị nặng tay hơn.

 

“Côn Sắt, con trai cưng của , con ?” Tôn bà tử đau lòng ôm Côn Sắt.

 

Côn Sắt "oa oa" lên, khóe miệng run run, òa, “Mẹ, con mụ đàn bà thối tha đó đ.â.m con! Nó g.i.ế.c con!”

 

Trong phòng, Đào Hồng thấy tình thế , lập tức chạy , nấp lưng Tần Du, , “Tôn Côn Sắt, mày là đồ khốn nạn! Mày bán con trai tao, cả đời tao thấy con tao, tao đối với mày như là nhân từ lắm !”

 

“Mày, con đàn bà c.h.ế.t tiệt, ác độc như ! Lúc tao thật là mù mắt, mới đồng ý cho Côn Sắt cưới mày về nhà!” Tôn bà tử vung gậy gộc xông tới chỗ Đào Hồng.

 

“Tôn bà tử, dừng tay!” Tần Du quát lạnh, giơ tay nắm chặt cây gậy của mụ Tôn sề. Mụ cố sức giằng cây gậy, nhưng ngờ dù mụ giằng cách nào, cây gậy Tần Du nắm lấy vẫn hề nhúc nhích.

 

“Mày cần xen việc của khác!” Tôn bà tử dùng hết sức bình sinh kéo giật, Tần Du khẽ nhếch mép, đột ngột buông tay.

 

Lực kéo đột ngột biến mất, mụ Tôn sề ngã chổng vó sân, hai tay chống thẳng đống phân gà phân vịt, cả còn chỗ nào sạch sẽ.

 

 

Loading...