Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 588: Tôn bà tử diễn kịch
Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:02:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Du từ trạm y tế , lạnh lùng Tôn bà tử.
Sầm Luân cũng , khoanh tay ngực, từ cao xuống mụ .
Phan Tiểu Mỹ dẫm bước chân mạnh mẽ, con ngươi khẽ nhướng, ánh mắt là khinh thường.
“Chúng mày đều ở đây thì ! Tao sợ chúng mày , hôm nay chúng mày mà đồng ý, tao sẽ đốt cái trạm y tế ! Tao, tao, tao sẽ c.h.ế.t chung với chúng mày!”
Tôn bà tử vốn khí thế ngút trời, nhưng thấy ba trong trạm y tế chẳng ai vội, chẳng ai sợ, trong lòng liền chùn bước.
Đặc biệt là ánh mắt của Phan Tiểu Mỹ, coi mụ gì, mụ càng thêm chột .
Mấy ngày hôm Phan Tiểu Mỹ đánh, mặt bây giờ vẫn còn đau.
“Bà già, bà chỉ cần châm lửa đốt, liền cho bà tù mọt gông!”
Phan Tiểu Mỹ hừ lạnh một tiếng.
“Cô tưởng cô là ai?
kiện cô!”
“Bà kiện ! Bà mà kiện , còn chạy tới đây tìm chúng gây sự ?”
Phan Tiểu Mỹ hỏi .
Tôn bà tử đảo mắt, trong lòng thầm tính toán, thế ? Cái chiêu của mụ ở công xã bọn họ dùng một cái là sợ c.h.ế.t khiếp, đại đội trưởng đều dỗ dành mụ. Sao đến công xã Linh Khê bên , ba , một chút cũng sợ hãi?
Ngược như đang xem mụ diễn trò hề.
“Tôn bà tử, thùng dầu hỏa tay bà chắc một cân. Tem phiếu dầu bây giờ hiếm lắm, chút dầu , bà tích góp ít nhất một năm . Bà chắc là đem một năm tích góp dầu hỏa đốt hết?
Con trai bà lười biếng, con dâu bà thai. Bên các bà núi nhiều, củi lửa đều mò sang núi Linh Khê chúng . Bà vất vả lắm mới kiếm mớ củi đó, chắc là đốt luôn ?”
Tần Du tủm tỉm hỏi.
Tôn bà tử Tần Du bóc mẽ, trong lòng chút xót, “Chúng mày bức tao như , tao đều sống nữa, chút đồ tính là gì?
Hả! Tính là gì?”
“Tần Du, Tiểu Mỹ, nhảm với bà gì?
đây que diêm, trực tiếp châm lửa, xong hết chuyện!”
Sầm Luân từ trạm y tế , rút một que diêm từ trong hộp, nhẹ nhàng quẹt một cái, ngọn lửa bùng lên.
Hắn thật sự định châm lửa đốt đống củi và dầu hỏa của mụ ?
Tôn bà tử sợ tái mặt, “Các đây là chuẩn mưu sát!!”
“Không , chúng là đang giúp bà toại nguyện!”
Tần Du lạnh .
Ba mỗi một câu. Tôn bà tử mắng gào lui về phía , trong lòng càng sợ hãi, mấy so với mụ còn đáng sợ hơn!! Hù dọa , đ.á.n.h cũng đ.á.n.h thắng, còn ai giúp.
Tôn bà tử tiến thoái lưỡng nan, gân cổ lên , “Chúng mày là đang khi dễ tao, chúng mày chính là đang khi dễ tao.
Tao tìm con trai cả của tao tới, để nó xử lý chúng mày! Chúng mày chờ đó, sẽ tay tao!”
“Tôn bà tử, bà đủ đó! Thằng Côn Sắt nhà bà phạm pháp cảnh sát bắt , liên quan gì đến đồng chí ở trạm y tế công xã Linh Khê?
Ba họ là cứu con dâu thằng Côn Sắt nhà bà đó!”
“ .
Lấy oán báo ân, ! Còn tới công xã chúng gây sự!”
“Bà đốt , mau đốt ! Đốt luôn cả bà, công xã quanh đây liền sạch sẽ.”
“Nếu các đồng chí công xã vạch , chúng còn thật , nhà bà, hư hỏng như ! Chơi thuốc! Cái thứ đó mà nghiện ngập, nhà bà chỉ còn bốn bức tường! Muốn tìm gây phiền toái, thì đức hạnh nhà !”
“Muốn , cái đợt tuyên truyền quá ! Nhà ai chuột, xem là ngay.
Chúng trong lòng cũng rõ!”
Bên ngoài trạm y tế tụ tập nhiều thôn dân, thấy Tôn bà tử vô cớ gây rối, lập tức lên tiếng chỉ trích.
“Các công xã Linh Khê đúng là khinh quá đáng! Tao chỉ qua đây đòi một lời giải thích, cũng thể ?”
Tiếng chỉ trích vang lên bốn phía, Tôn bà tử càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng ủy khuất, bèn phịch xuống đất ăn vạ, “Các vì đuổi tận g.i.ế.c tuyệt?
Hiện tại công xã một nào thèm tới gần nhà chúng , , khác liền tránh .
Thân thích nhà ai cũng qua ! còn , một thể chuyện!”
“Bà già! Bà quậy đủ thì về ! Côn Sắt nó như , ai dám dính dáng tới bà?
Thân thích nhà chúng để ý tới bà, đó là đúng, dính chút chuyện đó, là cửa nát nhà tan!”
Một giọng nam vang lên phía Tôn bà tử.
Người đàn ông lớn lên năm phần giống Côn Sắt, chỉ khác là, ánh mắt kiên nghị, cũng lạnh nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-588-ton-ba-tu-dien-kich.html.]
Tôn bà tử con trai cả Gậy Sắt , liền từ mặt đất phắt dậy, “Mày cái đồ nghiệt chủng! Em mày bắt , mày chẳng quan tâm.
Tao sinh mày để gì?
Tao dưỡng con ch.ó còn hơn mày!”
“.
Bà dưỡng con ch.ó cũng hơn dưỡng .
cho bà , con ch.ó con mà bà cưng nhất, Côn Sắt, nó trở về .
Bà tiếp tục ở đây quậy, là trở về.
Tùy bà!”
Tôn Gậy Sắt thất vọng mụ , giọng lạnh tanh.
Người trong công xã , Côn Sắt chơi thuốc, vận chuyển hàng cấm, nhốt vài chục năm, nhanh như liền trở ?
Tin tức Tôn bà tử ngây tại chỗ, kịp phản ứng.
“Còn nữa, con dâu út và con trai út của bà đ.á.n.h , 'của quý' của con trai út bà cắt mất .”
“Mày cái gì?
Côn Sắt trở ?”
Tôn bà tử rốt cuộc hồn, kinh ngạc vui mừng, “Ai da, con trai út của tao thật trở ?”
đảo mắt, mụ lập tức gào lên, “Mày cái gì?
Con đĩ đó, hại 'của quý' của con trai tao?
Trời ơi!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“A! A! Tao về nhà! Tao xử lý con đàn bà hổ đó!!”
Tôn bà tử xách theo dầu hỏa cùng củi đốt, chạy như bay về nhà.
“Chờ !”
Gậy Sắt một phen giữ chặt mụ , , “Con trai út của bà mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc, bà mời bác sĩ.
Bác sĩ công xã chúng , cho con trai út bà ít thuốc, sợ quá về nhà .”
Tôn bà tử vẫn hiểu , “Mày, mày cái gì?
Bọn họ thế nhưng mặc kệ Côn Sắt?”
“Bọn họ , chỉ thể bệnh viện trấn.”
“Vậy mày còn mau đưa ?”
“ còn quan hệ gì với các .”
Con trai cả Tôn Gậy Sắt trả lời, “Tới thông báo cho bà, là nhân từ lắm .”
“Trời đánh! Tao sinh mày, một thằng con vô dụng vô tình?”
Tôn bà tử tức tối gào lên, rối rắm thôi.
Mới còn mắng Tần Du bọn họ một trận, bây giờ cầu bọn họ, mụ mở miệng đây?
Tần Du cũng vội, ung dung Tôn bà tử.
Dù Tôn bà tử mở miệng cầu cô, cô sẽ .
Cái loại khốn nạn tội ác tày trời như Côn Sắt, cứu cũng vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Huống hồ cô bây giờ còn giấy phép hành nghề y, thể cần tuân theo đạo đức nghề nghiệp.
Sầm Luân cũng vội, chậm rãi trở về trạm y tế.
Hắn nghề y cứu , vốn là tùy hứng.
Mình cứu thì cứu, cứu, lãnh đạo , cũng thể cứu.
Tôn bà tử thấy Tần Du cùng Sầm Luân hai nửa điểm ý trị bệnh cứu , trong lòng như nhét một cục bông.
Cầu thì mất mặt.
Không cầu , con trai út yêu quý của đang nguy kịch.
Phải đây?
“Vì cái gì cầu bọn họ?
Bọn họ là thần y ?
Tao mang con trai tao trấn xem bác sĩ!”
Tôn bà tử tự vả mặt , kiên cường bỏ !