Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 580: Cuối cùng cũng cắn câu

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:01:53
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Quân xuống xe, chống chân chống xe cẩn thận.

 

Mặt trời ló dạng khỏi đường chân trời, ánh nắng ấm áp đầu xuân chiếu lên con đường cái, đất thấy Lương Quân xuống xe tới, liền bằng ánh mắt u u oán oán, tủi tủi .

 

“Đồng chí ơi, mùa đông tuy qua . buổi tối vẫn còn lạnh lắm, cô sấp đất gì thế?” Lương Quân hỏi với vẻ hiểu lắm.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Trong mắt Cổ Thúy Lan oán khí càng sâu, cô đây là té ngã ?

 

“Sao cô gì?” Lương Quân càng thêm nghi hoặc.

 

Cổ Thúy Lan thấy trong lòng nghẹn ứ như nhét một hòn đá lạnh ngắt ven đường, cô yếu ớt : “Anh Lương, thanh niên trí thức, té ngã!”

 

Lương Quân kinh ngạc: “Cô quen ?”

 

“…” Lương Quân thế mà quen cô ? Trước lúc việc, cô lượn lờ mặt , mấy hôm , cô còn cố ý mời uống nước trong ấm riêng của !

 

“Anh quen ? Là thật sự ?” Cổ Thúy Lan cảm thấy nhất định là đang giả vờ. Rất nhiều đàn ông thích kiểu lạt mềm buộc chặt !

 

Lương Quân cẩn thận kỹ mặt Cổ Thúy Lan một lúc lâu, bỗng vỗ đùi một cái, như nhớ , : “ nhớ , cô đúng là ở xã chúng , là cô thanh niên trí thức vợ Tần Đại Đinh đ.á.n.h cho một trận tơi bời! Cô xem, cô là con gái chồng, tại cứ dây dưa với đàn ông vợ gì?”

 

Anh tới mấy thanh niên trí thức, nhưng cũng cố ý để ý. Dù chạm mặt cũng nhớ rõ lắm. Vừa còn chút áy náy, cùng một xã mà quen , còn tưởng kênh kiệu, nhưng may quá, cuối cùng cũng nhớ . Điều chứng tỏ, vẫn hòa đồng! Bằng nhất định sẽ chị dâu và vợ chê .

 

“…” Cổ Thúy Lan tức điên, , cái dở!

 

mà, may quá! Các thật sự vụng trộm với . Bằng vấn đề nghiêm trọng thật đấy, xã chúng đây một đôi thanh niên trí thức, lúc đang chuyện đó với , quần áo ném mất, từ trong đống rơm , cái cảnh đồi phong bại tục … Ai da, cô kịp thời nhận sai lầm, chính là tiến bộ lớn nhất !” Lương Quân năng đấy.

 

“…” Còn dây dưa dứt ? Cổ Thúy Lan ngậm một ngụm m.á.u tươi trong miệng, chỉ thiếu nước phun . Cô cố kéo kéo khóe miệng, : “Anh Lương, thanh niên trí thức, đúng lắm. tỉnh ngộ !”

 

“Cô thật sự là quá giác ngộ! mà, cô vẫn nên bên lề đường mà tỉnh ngộ , giữa đường cái thế , ảnh hưởng khác đạp xe đường.” Lương Quân bụng nhắc nhở.

 

Cổ Thúy Lan thật vốc đất ném thẳng mặt Lương Quân. Đây là loại đàn ông gì ? Trong đầu chứa hồ nhão ? Không lo cô giữa đường nguy hiểm, ngược chỉ trích cô giữa đường ảnh hưởng khác đạp xe. Đàn ông chút tiền, đầu óc đều kỳ quái như ?

 

“Anh Lương, đang tỉnh ngộ ở đây. cẩn thận té, thể đỡ dậy ? Chân hình như gãy xương !” Cổ Thúy Lan rưng rưng nước mắt hỏi: “ trễ nải việc đồng áng hôm nay, nên vội lên trấn mua ít đồ, ngờ vội quá nên té.”

 

“Gãy xương? Nghiêm trọng ?” Lương Quân mặt mày kinh ngạc: “Hóa là cô cử động ! Cô cũng thật là, gãy xương sớm? còn tưởng cô đang tỉnh ngộ nhân sinh, cô qua một bên nghỉ ngơi .”

 

“Vậy bế lề đường ?” Cổ Thúy Lan lời còn dứt, liền cảm giác cả tiếp xúc với mặt đất diện tích còn lớn hơn…

 

Lương Quân bế cô , mà là kéo hai vai cô lôi sang một bên, đúng, giống như kéo một bó rơm … Trên mặt đất kéo lê hai vệt dài hằn rõ dấu chân.

 

“Cô ở đây ngoan ngoãn đợi nhé, chị dâu , gãy xương thể tùy tiện di chuyển, nếu di chuyển xương cốt lệch vị trí là bao giờ nắn nữa. lên trấn tìm bác sĩ tới đây ngay!” Lương Quân kéo Cổ Thúy Lan sang lề đường xong, liền vội vã leo lên xe, đạp "đạp đạp đạp" như một cơn gió, thoáng cái biến mất thấy tăm .

 

“…” Lương Quân cứ thế vứt cô ở lề đường, Cổ Thúy Lan tức đến rơi nước mắt. Cứ tưởng dễ thu phục nhất trong cả xã là Lương Quân, ai ngờ là một tên ngốc chính hiệu!

 

Mặt đất lạnh lẽo, Cổ Thúy Lan tức giận dậy, phủi phủi bụi quần áo, bực bội về phía thị trấn. một đoạn, cô liền nghĩ thông suốt. Lương Quân tính tình tuy trục trặc, nhưng trục trặc cũng cái của trục trặc. Chỉ cần hạ gục , sẽ trục trặc mà chỉ với một ! Cổ Thúy Lan nữa hừng hực ý chí chiến đấu.

 

***

 

Lương Quân nhanh chóng giao Vịt Ướp Tương cho Hứa Cây Cột xong, liền hỏi: “Anh Cây Cột, chợ chúng bên bác sĩ ?”

 

“Bác sĩ? Sao ? Ai khỏe ?”

 

Lương Quân lau mồ hôi, : “Vừa đường gặp một nữ thanh niên trí thức ở xã chúng , cô gãy xương đùi, để cô ở ven đường chạy nhanh tới đây tìm bác sĩ.”

 

“Bác sĩ ở bệnh viện Nhân dân sớm thế chắc mở cửa khám , nhưng ở đây một vị thần y, quên ?” Hứa Cây Cột liếc Chu thần y đang thong thả sắp xếp hàng hóa.

 

. Chu thần y, cứu với .” Lương Quân hai lời, kéo Chu thần y lên xe đạp.

 

Xe đạp còn khỏi chợ tự do, điều Lương Quân kinh ngạc là, thế mà thấy Cổ Thúy Lan tới nơi. Cổ Thúy Lan cũng thấy Lương Quân, đôi . chân vốn đang vững chãi, lập tức trở nên cà nhắc.

 

“Sao cô tới đây?” Lương Quân kinh ngạc hỏi: “Cô gãy xương ?”

 

Cổ Thúy Lan chớp chớp mắt, nước mắt trào , mép miệng trễ xuống, : “ thương, bỏ mặc ở đó. Chân què thì cũng đành chịu!” Giọng điệu u oán thôi.

 

“Cô gãy xương, chắc chắn thể động cô. Cô đừng cử động vội, đưa Chu thần y tới .” Lương Quân chống xe cho vững, vội vàng chạy tới đỡ Cổ Thúy Lan.

 

“Không cần lo!” Cổ Thúy Lan tủi , cà nhắc tiếp về phía , hờn dỗi: “Chuyện của , liên quan gì đến hết.”

 

“…” Lương Quân ngơ ngác hiểu.

 

Chu thần y ở đằng xa, ánh mắt đảo qua đảo Lương Quân mấy lượt.

 

“Chu thần y, cô bệnh gì ?” Lương Quân khó hiểu hỏi.

 

Chu thần y lắc lắc đầu, kinh ngạc cảm thán: “Đàn bà con gái khắp thiên hạ đều như cả. Đồng chí Lương, cũng tệ, bản lĩnh đấy.”

 

“Chu thần y, ông ý gì? Mau khám chân cho cô .” Lương Quân sốt ruột .

 

Chu thần y hiểu Lương Quân là thật sự , là giả vờ , bèn hỏi: “Đồng chí Lương, hỏi , gãy xương, đường ?”

 

“Chắc chắn là thể.” Lương Quân trả lời, kinh ngạc hỏi : “Ý ông là cô căn bản gãy xương?”

 

“Cô đang hờn dỗi với đấy! Cậu đắc tội gì với ? Cái bộ dạng tủi uất ức , thấy đau lòng ?”

 

“Tại đau lòng?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-580-cuoi-cung-cung-can-cau.html.]

“Haizz!” Chu thần y thở dài một , : “Chúng về thôi.”

 

“…” Lương Quân căn bản tâm tư nghĩ nhiều như , : “Được. Anh Cố dặn mang Ti vi về. Nhiệm vụ , mới là quan trọng nhất!”

 

Cổ Thúy Lan tưởng cà nhắc như , Lương Quân sẽ đuổi theo hỏi han, ai ngờ cô đầu , thấy Lương Quân vui vẻ về tiệm của Hứa Cây Cột. Cái đồ đàn ông gỗ mục . Xem , dùng thủ đoạn phi thường, thì tóm . Cổ Thúy Lan nhặt một viên gạch ven đường, nện mạnh mắt cá chân của . Một cú nện , lập tức đau đến rớt nước mắt, nhưng hiệu quả cũng , chân sưng vù lên nhanh, đường đúng là cà nhắc thật.

 

***

 

“Mọi mau xem, sáng sớm thấy một con ngốc.” Trong căn phòng ở chợ tự do Đặng Chương chiếm dụng, thấy Cổ Thúy Lan tự đập chân , hưng phấn la lên.

 

“Anh Đặng, mau xem. Chính là con mụ đó!”

 

Đặng Chương híp mắt ngoài, : “Cũng là hạng tàn nhẫn đấy. Đang thế?”

 

“Nó , đang về phía thằng ranh con Hứa Cây Cột.” Nó chỗ khác thì bọn họ để ý, nhưng về phía Hứa Cây Cột thì nghiêm túc đối đãi. Đặng Chương càng thêm hứng thú.

 

Đỗ Bình mới dậy, còn đang ngái ngủ cũng ngoài. Vừa thấy Lương Quân, cơn buồn ngủ của bay biến sạch.

 

“Thằng Hứa Cây Cột mấy hôm mới lắp một cái Ti vi về, là Cố Cẩn mua. Cậu Đỗ, Cố Cẩn bệnh nan y, c.h.ế.t ở nước ngoài ? Sao nó còn sống sờ sờ về ? Về mà còn giàu thế ? Đây là cái Ti vi đầu tiên ở trấn Linh Khê đấy.” Đặng Chương uể oải .

 

Đỗ Bình tức đến mặt trắng bệch. Chuyện Cố Cẩn mắc bệnh nan y, bố tự xác nhận. Ai ngờ, Cố Cẩn thật sự tung tăng nhảy nhót trở về. Cố Cẩn mà c.h.ế.t ở nước ngoài, ân oán giữa và Cố Cẩn thể xóa sạch. trớ trêu , Cố Cẩn về .

 

“Nó cũng sẽ c.h.ế.t thôi. Về càng , về đây thể từ từ tính sổ với nó!” Đỗ Bình nghiến răng nghiến lợi .

 

Hắn bây giờ là Đỗ Bình của . Trước Đỗ Chấn Hoành, sai chuyện gì bố cũng thể che chở. bây giờ bố xảy chuyện , mà đây cũng hẳn là chuyện . Hắn bất kể chuyện gì, cũng còn gì lo lắng nữa, dù cũng ảnh hưởng đến bố .

 

“Vậy tính, tính sổ với nó?”

 

“Tất cả đều theo Đặng.” Đỗ Bình cung kính đáp.

 

“Tấm tắc, thằng đàn em của Cố Cẩn, hình như quan hệ gì đó với con mụ .” Đặng Chương Lương Quân đang đỡ Cổ Thúy Lan ở ngoài cửa tiệm Hứa Cây Cột, hứng thú : “Từ giờ trở , lên kế hoạch , xem chơi trò mèo vờn chuột thế nào.”

 

Bọn họ ở ngoài sáng, chúng ở trong tối. Không thể nào để bọn họ cứ mãi chịu thiệt !

 

***

 

“Chu thần y, chân cô Cổ đây sưng cao quá.” Lương Quân chân Cổ Thúy Lan, kinh ngạc .

 

Chu thần y Cổ Thúy Lan với ánh mắt đầy thâm ý, Lương Quân, : “Ngoại thương thôi, bôi chút t.h.u.ố.c mỡ giảm đau tan bầm là .”

 

“Đơn giản ?”

 

“Cậu thấy phức tạp lắm ?” Chu thần y hỏi .

 

“Ông là bác sĩ, ông thì .” Lương Quân lập tức lùi bước.

 

Chu thần y nhanh chóng xoa bóp t.h.u.ố.c mỡ lên chân Cổ Thúy Lan. Cổ Thúy Lan đau đến rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu Lương Quân cầu khẩn: “Anh Lương Quân, lát nữa nhờ xe về ?”

 

“…” Hứa Cây Cột đang bán hàng thấy yêu cầu của Cổ Thúy Lan, liền khựng .

 

“…” Chu thần y cũng mang vẻ mặt hóng kịch vui Lương Quân.

 

“Xe chở Ti vi, chở thêm cô .” Lương Quân từ chối thẳng thừng.

 

“Anh buộc Ti vi ở yên xe, thể ở gióng ngang phía mà.” Cổ Thúy Lan yếu ớt : “Nếu về xin nghỉ, đội trưởng sẽ phê bình .”

 

Hứa Cây Cột tưởng Lương Quân sẽ từ chối như , ai ngờ Lương Quân đồng ý ngay: “Được.”

 

“Anh Lương, về , lát nữa đưa cô về ?” Hứa Cây Cột đề nghị.

 

“Không cần. Phiền phức lắm, chở về một chuyến cho tiện.”

 

“Anh chắc chứ?” Hứa Cây Cột hỏi .

 

“Chắc chắn. Rồi, đồ đạc buộc chắc , về xã đây, trừ công điểm mất.” Lương Quân vẻ vội vàng .

 

Khóe miệng Cổ Thúy Lan lộ một nụ đắc ý, chậm rãi leo lên xe Lương Quân. Cuối cùng thì cũng c.ắ.n câu.

 

“Anh Lương đúng là vô tư thật!” Nhìn Lương Quân đạp xe chở Cổ Thúy Lan và cái Ti vi xa, Hứa Cây Cột chút bất đắc dĩ .

 

“Cái thằng ngốc vận đào hoa cũng vượng gớm.” Chu thần y cũng cảm thán: “ mà, hai cũng chút giao tình, cứu vớt nó một chút?”

 

đề nghị đấy chứ. để tâm . Mà thôi, nó cứ chở con mụ về xã như cũng đấy.”

 

“Cậu gian trá quá, tình của các cũng mỏng manh thật!” Chu thần y khinh thường.

 

“…” Hứa Cây Cột hừ lạnh một tiếng: “Thần y, việc !”

 

“Chị dâu về , đưa tìm chị , bao giờ ?”

 

“Lúc nào , tự nhiên sẽ .”

 

“Cậu… Lại lừa !”

 

“Làm việc!” Hứa Cây Cột nhướng mày, chị dâu gặp là gặp ?

 

 

Loading...