Tại một điểm gọi điện thoại đường dài quốc tế ở huyện Linh Khê. Sầm Luân cúp máy, vai vỗ một cái. Vừa đầu , thấy một cô gái mặc áo khoác nỉ màu xám nhạt, dáng cao gầy, mặt mũi trắng trẻo, mang nét khí, đang mắt sáng rực, tươi như hoa . Sầm Luân lập tức giật : “Cô, cô, cô ở đây?”
Để tránh Phan Tiểu Mỹ bám riết, ngày Lương Quân và Quách Quế Trân trở về, lấy cớ lo Quách Quế Trân sinh đường, bảo vệ họ, để vội vã công xã Linh Khê. Mới qua hai ngày yên , cô đến . Không cô nên ở kinh đô ? Sao tự dưng xuất hiện ở đây? Cái miệng quạ của Cố Cẩn, thật đúng là gì trúng nấy!
Phan Tiểu Mỹ rạng rỡ như hoa đào mùa xuân: “Sầm Luân, thích em thật !” “… Phan, đồng chí Phan Tiểu Mỹ, cô kiểu gì thế? Mắt nào của cô thấy thích cô?”
“Anh lắp! Họ , khi thích một , dù hoạt ngôn đến , cũng sẽ trở nên lắp.” Phan Tiểu Mỹ dùng lý luận trinh thám để phân tích. “… … lắp vì thích cô, mà là cô dọa, ? Xuất hiện lưng mà một tiếng động, giật . Người dọa , hù c.h.ế.t , cô ? Sau cô đừng như nữa, la la hét hét, quy củ kỷ luật gì cả!” Sầm Luân nghiêm mặt phê bình.
“Anh thật sự em dọa mới lắp? Không vì thích em?” Phan Tiểu Mỹ nhíu mày hỏi. “Chắc chắn vì thích cô. cho cô , tra lắm, đáng thích.” Sầm Luân nhấn mạnh, “ , cô ở kinh đô yên , đến đây?”
“Lãnh đạo giao cho em hai nhiệm vụ. Thứ nhất, ngài hai ngày nay sẽ đến đây gọi điện thoại, bảo em cứ ở đây chờ là .” “…” Lãnh đạo thần thông quảng đại thật, nắm rõ hành trình của . “Ngài còn , đợi gọi điện xong, thì cho em , em chuyển đạt .” Phan Tiểu Mỹ kiêu ngạo .
Sầm Luân lườm cô : “Gọi xong ! Đối phương tiếp nhận thông tin.” Anh và Cố Cẩn tiếng lóng, Cố Cẩn chắc chắn hiểu. Chỉ là mấy thông tin , đoán Cố Cẩn cần một thời gian dài để tiêu hóa. Phan Giai Di là của Cố Cẩn, nếu là điện thoại bình thường, gọi là “bác gái” là . Lãnh lão gia cố tình dặn , nhấn mạnh “đồng chí Phan Giai Di” trong điện thoại! Đồng chí, chỉ một nhà mới gọi là đồng chí! Cho nên… Cố Cẩn vẫn luôn hận Phan Giai Di khăng khăng ly hôn, vứt bỏ . Danh xưng “đồng chí” , chắc chắn sẽ khiến phức tạp một thời gian dài.
“Sầm Luân, lợi hại thật!” Phan Tiểu Mỹ giơ ngón cái. “Không lợi hại bằng cô.” “Em cũng bình thường. Tuy lãnh đạo thường xuyên khen, nhưng em kiêu ngạo.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“…” Chậc chậc, thế mà bảo kiêu ngạo. Chỉ sợ luôn lên mặt là lãnh đạo khen thôi. “Cô còn nhiệm vụ thứ hai là gì?”
“Lãnh đạo , em lớn tuổi , giải quyết dứt điểm vấn đề cá nhân. Cho nên, thời gian dài sắp tới, em sẽ ở cùng .” Phan Tiểu Mỹ cúi đầu, e thẹn . Sầm Luân chỉ đập đầu xuống đất mà c.h.ế.t, đây là cái nhiệm vụ quái quỷ gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-557-tam-trang-co-chut-phuc-tap.html.]
Nước M. Trong phòng bệnh, Cố Cẩn giường, vầng trăng sáng vằng vặc bên ngoài. Trong nước và nước M lệch múi giờ, trong nước là ban ngày, thì bên trời tối.
“Sao ngủ ?” Tần Du chiếc giường gấp bên cạnh, nhẹ giọng hỏi. Họ xuất phát ngày mùng 2 Tết, mùng 3 đến, mùng 4 phẫu thuật. Sau phẫu thuật, Cố Cẩn mấy ngày, qua một tuần, bây giờ chắc là mùng 4 Tết ở trong nước, mai là Rằm tháng Giêng. Cuộc điện thoại của Sầm Luân, ngoài thì thấy Cố Cẩn gì khác, nhưng cô , đang tâm sự. Có vì cuộc điện thoại gợi lên nỗi nhớ nhà, nhớ ông bà nội ?
Nhìn ngoài cửa sổ, đang cùng ngắm chung một vầng trăng. Ra lâu, Tần Du cũng cảm thấy, cô cũng chút nhớ nhà. Mỗi năm Rằm tháng Giêng, bà nội và đều sẽ bánh trôi, những viên bánh nhỏ nhỏ, trắng trắng, bên trong là nhân vừng đen đậm đà, ngọt ngào đến khó quên.
“Cũng tạm. Có vợ ở , nơi đó là nhà.” Cố Cẩn đầu Tần Du, “Vợ, qua đây cạnh .” “Giường nhỏ lắm, ngủ .” Tần Du từ chối. Lần lừa lên giường, vì hồi phục nhanh hơn, đó dù thế nào, cô cũng chịu chung.
“Rằm tháng Giêng, là ngày gia đình đoàn viên. Lại đây, hứa gì cả.” Giọng Cố Cẩn thấp trầm, mang theo nỗi nhớ nhà sâu sắc, khiến thể từ chối. “Vậy chỉ một lát thôi nhé?” “Được.” “Giữ lời đấy.” “Anh hứa.” Tần Du thấy vẻ mặt thành khẩn từng , cô cẩn thận xuống bên cạnh. Cố Cẩn vòng tay qua, để cô gối đầu lên cánh tay , nhẹ nhàng ôm lấy cô. Tần Du vẫn chút căng thẳng, sợ Cố Cẩn an phận. điều cô ngờ là, tối nay Cố Cẩn an phận một cách bất thường. Thật sự chỉ ôm cô, gì cả.
“Cố Cẩn, ngủ ?” “Chưa. Vợ ơi, hình như sai .” Giọng Cố Cẩn trầm thấp và khàn đặc. “?”
“Người đời nhận vấn đề, đều xuất phát từ góc độ của bản , tổn thương khác mà tự . Mà những sự thật, luôn che giấu lớp sương mù, hoa mắt.”
“Anh đang về triết lý nhân sinh đấy ? điểm , em đồng ý. Rất nhiều chuyện, chúng vĩnh viễn chỉ thấy bề ngoài.” Tần Du trả lời. Ngay cả chuyện yêu cô, cô cũng bóc tách từng lớp, lật tung biểu hiện lên, mới phát hiện .
“Anh vẫn luôn nhấn mạnh với em, bảo em học tập chăm chỉ, xuyên qua hiện tượng để thấy bản chất. Cố lão sư, thế? Phát hiện điều gì, khiến tâm trạng phức tạp ?”
“Chắc là ở bệnh viện lâu quá, nghĩ nhiều.” Cố Cẩn nhếch mép, đầy trào phúng. Giờ phút , tâm trạng đúng là phức tạp. Phải là, từ lúc cúp điện thoại của Sầm Luân, đúng như Sầm Luân dự đoán, phức tạp.