Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 556: Có từng nghĩ đến cảm nhận của cẩu?
Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:01:21
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn uống no đủ, Cố Cẩn nghỉ ngơi một lát bắt đầu tập phục hồi. Sau phẫu thuật, thể vận động mạnh, cái gọi là phục hồi thực chất chỉ là tập tay, xuống giường tập chân, để cơ bắp phục hồi sức sống. Về việc vận động phẫu thuật, Cố Cẩn lời vợ. Tần Du đủ , liền ngoan ngoãn giường .
“Cốc cốc cốc…” Y tá Alma bước , kiểm tra định kỳ hàng ngày cho Cố Cẩn. Đo nhiệt độ, đo huyết áp, kiểm tra vết thương, thuốc, vật lý trị liệu cho vết mổ. Mọi quy trình, Cố Cẩn đều phối hợp. Ngoan ngoãn như con ch.ó con Hắc Ha nuôi ở nhà. Vừa đáng yêu dịu dàng. Giá mà đàn ông lúc nào cũng như thì .
“Em kiểu gì thế?” Cố Cẩn đang đo nhiệt độ, đầu thì thấy Tần Du đang gian. “Cảm thấy giống…” Tần Du mím môi, giấu ý . “Dừng! Em mới giống!” Cố Cẩn lập tức phủ nhận.
“Ha ha ha.” Tần Du bật , “Sao em hết xem rốt cuộc là giống cái gì?” “Không cần cũng !” Sở thích nhỏ nhặt của cô, còn ? Không giống heo, thì cũng là giống Hắc Ha! Trong mắt chỉ động vật. Không thể , phụ nữ ngốc nhất thế giới chính là cô, mắng là heo là chó, cô là vợ , chẳng cũng là heo là ch.ó ! Cố Cẩn Tần Du, cực kỳ đồng tình và ưu thương thở dài một .
“Anh thở dài cái gì? Đo nhiệt độ đau lắm ?” Tần Du nhíu mày. “Không chuyện đo nhiệt độ. Anh chỉ nghĩ đến một chuyện, vợ chồng chúng là một, em giống cái gì, thì em cũng giống cái đó. Dù thì đồng loại mới hấp dẫn ! Cho nên, em thấy là heo, là chó? Nếu là heo, em là heo nái, nếu là chó, em là ch.ó cái.” Cố Cẩn nghiêm túc hỏi: “Vậy, rốt cuộc là heo là chó?”
“…” Quả nhiên một bụng ý , mắng mà cần một từ tục tĩu. Tần Du nghiến răng nghiến lợi: “Anh giống ! Một đàn ông uy phong lẫm liệt, ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời, khí vũ hiên ngang, tuấn tiêu sái!”
Cố Cẩn lập tức : “Người vợ thông minh xinh , dịu dàng hiền thục, bế nguyệt tu hoa, tri thư đạt lý của nhận thức đấy.”
Y tá Alma nãy giờ vẫn im lặng việc, hai chuyện, cô cau mày, khẽ lắc đầu. Alma ngoài hai mươi tuổi, đôi mắt to màu xanh biếc, trắng trẻo, mũm mĩm, đặc biệt . Mỗi thuốc, kiểm tra cho họ, mặt cô luôn tươi , nụ đó hòa nhã, sức chữa lành. Cô bao giờ nhíu mày lắc đầu mặt họ. Phản ứng lập tức khiến Tần Du căng thẳng, cô vội dùng tiếng Anh hỏi: “Y tá Alma, vấn đề gì khác ?”
Alma càng thêm ưu thương, mày nhíu càng chặt, cô dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi: “Không ! chỉ cảm thấy, hai các vị cứ phát ‘cẩu lương’ như , từng nghĩ đến cảm nhận của cẩu ?” Vợ thì khen chồng lên tận mây xanh. Chồng cũng khen vợ lên tận mây xanh. Cẩu lương rắc ngập trời! Người độc như cô mà chịu nổi? Không Hoa Quốc hàm súc ? Đàn ông đàn bà đường, dù là vợ chồng, cũng dám đến gần… Không họ thô thiển, dã man, chỉ trực tiếp chứ bao giờ lời ngon tiếng ngọt ?
“…” Tần Du sững sờ một lúc, nhịn bật , cô y tá cũng hài hước thật. cô càng kinh ngạc hơn: “Cô tiếng Trung?” “Một chút.” Alma trả lời. Có thể hiểu nhiều từ tiếng Trung như , thể chỉ một chút?
“Cô lợi hại quá.” Tần Du giơ ngón cái lên. “Không, , các vị lợi hại hơn! Ông nội , Trung y lợi hại. Cô Tần, khi ngài Cố vật lý trị liệu Tây y, cô mỗi ngày đều châm cứu thêm cho , hiệu quả !” Alma ngớt lời khen Tần Du.
Bệnh viện một bệnh nhân phẫu thuật sớm hơn Cố Cẩn, tỉnh cũng sớm hơn, nhưng bây giờ hai bước mệt, chỉ thể . Khí sắc của Cố Cẩn rõ ràng hơn bệnh nhân nhiều.
“Châm cứu là tinh hoa mà tổ tiên đất nước chúng để , nó những điểm độc đáo riêng. Nếu thể kết hợp Đông Tây y để trị liệu, thì sẽ càng hơn cho bệnh nhân.” “Cô đúng! Y học nếu thể kết hợp Đông Tây, lấy điểm mạnh bù điểm yếu, đó chính là sự tiến bộ của y học.” Alma cảm khái.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-556-co-tung-nghi-den-cam-nhan-cua-cau.html.]
Tần Du cô y tá Alma thêm một chút, quan niệm của cô tiến bộ. Hiện tại nước M và Hoa Quốc còn thiết lập quan hệ ngoại giao, nhiều ở nước M bài xích và đồ vật của đất nước họ. Không ngờ cô hề bài xích chút nào. “Sẽ một ngày như .” Tần Du trả lời. “ cũng tin tưởng.”
Alma chuyện, thu nhiệt kế, đặt máy vật lý trị liệu lên vết thương của Cố Cẩn: “Nhiệt độ bình thường, huyết áp bình thường, vấn đề gì. Nửa tiếng nữa sẽ , việc gì cứ ấn chuông đầu giường.”
“Không ngờ, nước ngoài cũng là ngọa hổ tàng long!” Sau khi Alma rời khỏi, Tần Du cảm khái. Họ cứ tưởng tiếng Trung thì ai hiểu, thực tế là hiểu hết. Nói chuyện với cô y tá Alma vui, nhưng Tần Du cảm thấy nơi còn an như : “Xem , chúng chuyện cẩn thận hơn.” Chỉ thể những gì thể . Những thứ liên quan đến quốc gia chính trị, nửa điểm cũng thể nhắc đến.
“Vợ, em yêu , ngủ với , thì cũng hàm súc một chút. Bằng thấy, em đỏ mặt thì đừng trách .” Tần Du lườm : “Em yêu khi nào? Nói ngủ với khi nào?” “Thì bây giờ, em ?” Cố Cẩn bật . “…” Lại sập bẫy của , thứ đúng là điển hình của việc cậy bệnh nũng!
Hai trêu đùa , một ngày nhanh chóng trôi qua. Tần Du mỗi ngày đều đồ ăn ngon cho Cố Cẩn, cuộc sống trôi qua đơn giản mà tràn đầy hy vọng. Cố Cẩn ngày một khỏe lên. Sau một tuần viện, Cố Cẩn thể từ phòng bệnh xuống hoa viên bên ngoài, giơ một cái tạ tay nhỏ lên: “Vợ, bây giờ hồi phục như , cường tráng ?”
Tần Du : “Sao thể? Anh ít nhất tĩnh dưỡng hơn nửa năm. Ngoan ngoãn ở yên .” “…” Hơn nửa năm? Nụ mặt Cố Cẩn lập tức đông cứng, thời gian thật thiện chút nào.
“Điện thoại của các vị.” Y tá Alma , “Ở quầy lễ tân, là điện thoại gọi từ xa.” Trước đó, Lý Vệ Dân gọi một cuộc đến hỏi thăm tình hình của Cố Cẩn, Sầm Luân cũng gọi một cuộc, cô với họ là thứ thuận lợi, đúng như mong đợi. Theo lý, họ tình hình thì sẽ gọi nữa.
“Hello! Tần Du , là Sầm của em đây. Có nhớ Sầm ? Cố Cẩn tức giận lung tung ?” Tần Du nhấc máy, giọng quen thuộc mà phần khoa trương của Sầm Luân lập tức vang lên. “Không ! Cảm ơn bác sĩ Sầm quan tâm. Tiền điện thoại đắt như , mà gọi tiếc tay nhỉ.” Tần Du .
“Thật ? Để tự hỏi xem.” Sầm Luân tin lắm. Tần Du đưa điện thoại cho Cố Cẩn. “Cố Cẩn , vui đến quên trời đất, quên cả Sầm đây ?”
“Biến !” Cố Cẩn khách khí đáp trả. “Cố Cẩn, thế là ! Tớ nhớ như , lâu gặp, bảo tớ biến! Cậu ở chỗ đồng chí Phan Giai Di sướng quá ? Cậu thích về thì tùy, nhưng tớ , bên đó đồng hồ và quần áo hiệu JS với JJ gì đó lắm. Cậu mua về cho tớ! Cậu về, cũng gửi về cho tớ! Biết ?”
“Hiệu quái gì! Người là đồng hồ Swatch của Thụy Sĩ.” Cố Cẩn ghét bỏ. “Tớ quan tâm, tóm tớ hàng ngoại.” “… Đừng nũng mặt lão tử! Lão tử vợ !”
“Cố Cẩn, phúc hậu! Cậu ở xa như mà cũng ngược tớ! Có vợ thì lắm ?” Sầm Luân phẫn nộ kháng nghị. “Vợ thì cũng thể tìm. Cậu với Phan Tiểu Mỹ thế nào ?” Cố Cẩn hỏi. “Tạch ! Tiền của Sầm đây cho bay hết !” Sầm Luân dứt lời, đầu dây bên lập tức truyền đến tiếng “tút tút tút…”.
Cố Cẩn ngớt, Phan Tiểu Mỹ đúng là át chủ bài, cứ lôi là hiệu nghiệm.