Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 550: Lá thư tình đó là sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:01:15
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc hai thu dọn xong xuôi, cũng quá nửa buổi chiều. “Cháo và cơm đây .” Tiếng gõ cửa vang lên, Phan Giai Di bước , tay xách hai hộp giữ nhiệt.
Lời dứt, bụng Tần Du kêu “ọt ọt” vài tiếng đúng lúc. Xấu hổ quá!
Cố Cẩn ngẩng đầu vợ đang ngượng ngùng, khóe miệng nhếch lên. Đói bụng thì gì mà hổ?
“Du Nhi, mau ăn cơm .” Phan Giai Di đưa hộp giữ nhiệt đầy ắp thức ăn cho Tần Du. “Cẩn Nhi, con mới tỉnh, nấu cháo riêng cho con.” Nói , bà mở hộp giữ nhiệt còn . Là cháo trắng, bên trong gì cả. Cố Cẩn ngửi thử, thấy chẳng hứng thú.
“Mẹ, để con đút cháo cho Cố Cẩn.” Tần Du thấy bộ dạng của Cố Cẩn là ngay, cái tính thiếu gia của trỗi dậy . Anh xưa nay kén ăn, bữa nào cũng đòi ăn thịt, mấy món thanh đạm vô vị thế hề hứng thú.
“Cháo trắng bổ trung ích khí, kiện tỳ dưỡng vị. Trong cháo nhiều vitamin nhóm B, thể bổ tỳ, dưỡng dày, thanh lọc phổi, hợp với bệnh mới ốm dậy!” Tần Du giải thích công dụng của cháo trắng, múc cháo lên, từ từ thổi nguội. Anh mấy ngày ăn gì, hệ tiêu hóa yếu, thể ăn đồ nhiều đạm dầu mỡ, sẽ tiêu hóa , dễ gây tiêu chảy. Cũng thể ăn thịt, dễ táo bón. Cháo trắng tuy hương vị gì, nhưng lúc là thích hợp nhất với .
Cố Cẩn cau mày: “Người còn tưởng em đang bán cháo.” “Không nhiều thế, sẽ kén ăn! Ăn .” Tần Du đưa thìa cháo đến tận miệng Cố Cẩn.
Cố Cẩn hít sâu một . Anh đúng là ghét nhất mấy món nhạt nhẽo vô vị , nhưng cuối cùng, vẫn ăn. Thật sự khó nuốt. Sau khi Tần Du đút xong một thìa, giật lấy hộp giữ nhiệt, một húp cạn. Hộp cháo vơi một nửa, phần còn , nhất quyết uống nữa. Dù kháng cự rõ rệt, Phan Giai Di vô cùng vui sướng. Không gì vui hơn việc con chịu ăn đồ do nấu.
Tần Du mím môi : “Thế mới ngoan chứ!” Cố Cẩn cúi đầu liếc cô, coi là trẻ con!
Sau khi Cố Cẩn ăn xong, Tần Du cũng bắt đầu ăn. Vừa ăn một miếng, cô lập tức hít mạnh một . Cái vị … thật sự một lời khó tả.
Mấy ngày nay, đều là Phan Giai Di xuống bếp. Người phụ nữ thành công trong sự nghiệp , trời sinh khiếu nấu ăn. Không quên cho muối, thì cũng là nhầm muối với đường. Cái vị thể nuốt nổi , thật sự lấy mạng . Dù khó ăn, nhưng cô dám , vì đây là sự cố gắng hết sức của Phan Giai Di.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Đặc điểm của bà, Cố Cẩn kế thừa một cách hảo. Cố Cẩn ngày nào cũng nỗ lực luyện tập tài nấu nướng, nhưng hề tiến bộ.
“Chắc là ngon nhỉ. Ta ăn thử , thấy vị cũng tệ.” Phan Giai Di thấy Tần Du cắm cúi ăn, thấp thỏm khẳng định. Tần Du cố gắng ngẩng đầu lên, gật gật: “Cũng tệ ạ.” Tuy hương vị gì, nhưng Phan Giai Di cực kỳ tự tin tay nghề của . Đôi khi, cô còn nghi ngờ Phan Giai Di hề vị giác.
“Mẹ, mấy hôm nay nhờ cả chăm sóc, cũng vất vả . Sáng mai con về nhà nấu cơm, Cố Cẩn ở đây thể thiếu , con nhờ ở trông .” Tần Du ăn xong miếng cơm cuối cùng, liền ngỏ ý với Phan Giai Di.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-550-la-thu-tinh-do-la-sao.html.]
Phan Giai Di mừng rỡ, gật đầu lia lịa: “Được chứ, con đến thì .” Thời gian qua, dù ngày nào bà cũng thấy Cố Cẩn, nhưng thái độ của với bà vẫn nóng lạnh, lễ phép nhưng xa cách. Bây giờ Tần Du đề nghị để bà một chăm sóc Cố Cẩn, bà là Tần Du đang cố ý tạo cơ hội cho , trong lòng chút thấp thỏm, nhưng nhiều hơn là vui mừng.
“Được.” Cố Cẩn nhíu mày. Hai phụ nữ bàn bạc với , hỏi ý kiến của đương sự là ?
“Không vui ?” Phan Giai Di , Tần Du liền hỏi Cố Cẩn. Với câu hỏi , Cố Cẩn trả lời.
“Thật em cũng rời xa , nhưng nếu em nấu cơm, món ngon mà thích ăn? Chẳng lẽ ngày nào cũng ăn cháo trắng ?” Tần Du hỏi vặn .
Cố Cẩn giãn mày . Đây đúng là một vấn đề. Phan Giai Di căn bản nấu ăn. Trước đây khi bà còn ở nhà, bà bao giờ xuống bếp, là Cố Uy nấu. Thỉnh thoảng bà trổ tài một bữa, thì mùi vị đó đúng là khiến khắc cốt ghi tâm. Lúc ở công xã, Tần Du nấu cháo sẽ cho đủ thứ nguyên liệu, ăn xong khiến nhớ mãi quên. Còn Phan Giai Di, cháo trắng đúng nghĩa là cháo trắng, một bát nước, vài hạt gạo. Nếu Tần Du ép, còn chẳng thèm liếc mắt .
“Em đây!” Cố Cẩn kéo Tần Du qua, bảo cô xuống bên cạnh. Giường bệnh nhỏ như , Tần Du đẩy , đành nép một bên. Dù cô gì, nhưng vẫn vui: “Sau đừng tự dưng đẩy cho phụ nữ khác!”
“…” Tần Du ngẩng đầu Cố Cẩn, đặc biệt . Người đàn ông , cô nhờ giúp đỡ ai khác, mà là ruột của ! Vậy mà cũng gọi là “ phụ nữ khác”!
“Nghe lời của , ý là, là của một em?” “Chẳng lẽ từ đến nay ?” Cố Cẩn hỏi , “Anh bao giờ thêm phụ nữ nào khác ?”
Tần Du nghĩ , trừ kiếp cố tình kéo một phụ nữ khác để kích thích, khiến cô tuyệt vọng. Kiếp , đúng là từng phụ nữ nào khác. Hạ Thanh Liên sáp gần, liền quăng cho cô một ánh mắt lạnh như tiền. Triệu Triều Hà tỏ vẻ yếu đuối mặt , liền hỏi thẳng: “Hành đất nhiều như , cô là cọng hành nào?”
“Còn . Trước Tết, Cố Lệ Phi , từng thư tình cho Triệu Triều Hà! Đã thư tình, mà còn bảo phụ nữ khác?” Tần Du đầu lườm , tức giận hỏi. Cô đang ghen. Chuyện đúng là khiến cô thắc mắc. Càng độ xác thực của nó.
Nhớ lúc họ mới đến công xã, đều Cố Cẩn đối xử với Triệu Triều Hà khác. Ban đầu Triệu Triều Hà thèm ngó ngàng đến Cố Cẩn, Cố Cẩn cô “hớt tay ”, Triệu Triều Hà bắt đầu bất mãn, sống c.h.ế.t Cố Cẩn hồi tâm chuyển ý, liên tục gây sự.
“Chuyện đó…” Cố Cẩn cau mày, : “Là đưa cho Triệu Triều Hà, nhưng .” “?” “Một bạn của thích cô , nhờ chuyển thư giúp. Sau qua đời, dặn chăm sóc cô thật . Thứ luôn là ánh trăng sáng. Bạn luôn cảm thấy Triệu Triều Hà là mỹ tì vết, rằng dù thế nào cũng khiến cô vui vẻ. Lúc đó, bạn gái, hiểu lầm, cũng phản bác.”
“Không nhờ chăm sóc cô ? Sau , chăm sóc nữa?” Tần Du càng tò mò.