Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 547: Một trăm năm, không được đổi!

Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:01:12
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bữa cơm đoàn viên diễn tương đối hài hòa. Khương Mỹ Lệ vui vẻ lạ thường, liên tục gắp thức ăn cho Julie, cũng gây sự. Julie thì cứ thấp thỏm, cẩn thận, thỉnh thoảng ngẩng đầu trộm Hồ Cúc và Cố Liệt, Tần Du và Cố Cẩn. Sau khi quan sát, cô phát hiện họ căn bản để ý đến , vẻ coi thường, cũng cố tình gần gũi, như thể chuyện đây từng xảy .

 

Trong lòng Hồ Cúc và Cố Liệt chỉ nghĩ đến chuyện Cố Cẩn và Tần Du hai ngày nữa sẽ nước ngoài, nên tâm trạng trĩu nặng.

 

“Anh cả, chị dâu, chúng ngoài đốt pháo hoa .” “Được!” Với đề nghị , Cố Cẩn từ chối. Đốt hết pháo trong nhà, Cố Cẩn mang theo tiền chuẩn mua thêm.

 

“Chị, chị cũng cùng .” Cố Lệ Phi tiện tay kéo cả Julie theo. Julie hổ , nhưng chống sự lôi kéo của Cố Lệ Phi, đành lủi thủi theo .

 

“Tiệm chụp ảnh? Ông chủ vẫn đóng cửa về ăn Tết ?” Khi ngang qua một tiệm chụp ảnh, họ phát hiện ông chủ vẫn .

 

“Đợi một khách quen, tới chụp ảnh, chụp xong là về ngay.” Ông chủ là một đàn ông trung niên béo lùn, lên hiền hòa.

 

“Chúng chụp một tấm ảnh chung .” Cố Cẩn kéo Tần Du tiệm.

 

“Hả?” “Chúng từng chụp ảnh chung.” Lý do khiến thể từ chối.

 

“Anh cả, chị dâu, em cũng chụp với hai .” Cố Lệ Phi sấn tới. Chưa kịp hai bước, Julie kéo mũ Cố Lệ Phi giật : “Em xem náo nhiệt gì chứ!”

 

Cố Lệ Phi: “…”

 

“Hai sát chút nữa.” Cố Cẩn bên , Tần Du bên trái. Cả hai mặc bộ đồ Tết mà Hồ Cúc nhất định bắt họ mặc, đều là màu xanh biển. Sau khi cởi khăn quàng cổ, lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần. “Trai tài gái sắc, ảnh rửa chắc chắn lắm.”

 

Thời đại , thường chụp ảnh. Lúc họ kết hôn cũng từng chụp. Cố Cẩn biểu cảm của tự nhiên , liền đầu Tần Du. Ngay lúc sang, Tần Du cũng , cả hai .

 

Đứng ở đối diện, Julie lẳng lặng họ, đột nhiên nghĩ đến một từ: Đẹp đôi! Trước đây cô lấy tự tin mà nghĩ xứng với Cố Cẩn?

 

Ông chủ lên tiếng, mà lẳng lặng chụp thêm một tấm nữa, chụp xong mới vui vẻ : “Chụp thêm một tấm. Tấm đặc biệt tự nhiên! Rửa chắc chắn . Hai vị lấy một tấm cả hai?”

 

“Lấy cả hai.” Cố Cẩn đáp.

 

ảnh đợi qua Tết mới rửa xong. Ra Giêng hai vị lấy nhé.” Ảnh đen trắng, rửa cũng cần thời gian.

 

“Vợ chồng mùng 2 xa chúc Tết, khi về chúng sẽ lấy. Tiền gửi ngài .” Cố Cẩn trả lời.

 

Cuộc đối thoại đơn giản, nhưng Tần Du thấy vô cùng vui vẻ. Cố Cẩn là “chúng ” sẽ lấy. “Chúng ”, trong lòng , cuối cùng cũng cảm thấy họ thể bình an trở về.

 

“Anh cả, để em lấy cho. Lấy xong em để trong phòng .” Cố Lệ Phi nhanh nhảu . Cố Cẩn gật đầu: “Cũng .”

 

Sau khi khỏi tiệm chụp ảnh, Cố Cẩn mua nhiều pháo.

 

“Chị ơi, em thấy thừa thãi, trong mắt cả chỉ chị dâu thôi…” Lúc lấy pháo, Cố Lệ Phi chút tủi . Julie lạnh lùng liếc , cuối cùng Cố Lệ Phi cũng chút tự .

 

“Chúng về sân bên đốt pháo.” Julie kéo Cố Lệ Phi về.

 

em chơi cùng cả và chị dâu!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-547-mot-tram-nam-khong-duoc-doi.html.]

“Mẹ nãy hình như cho em lì xì, em ? Không thì chị lấy hết đấy.” Julie hỏi .

 

“Thế em về lấy lì xì , tìm cả chị dâu.” Như , sẽ nhiều tiền hơn để mua pháo.

 

Tần Du , thấy Cố Lệ Phi và Julie biến mất. “Kệ bọn họ, chúng cùng đốt pháo.” Cố Cẩn kéo Tần Du , hài lòng với hành động của Cố Lệ Phi và Julie.

 

“Bùm!” “Bùm!”

 

Phía vang lên những âm thanh dữ dội, từng chùm sáng lóa mắt bay vút lên trời, đột nhiên nổ tung. Vàng, bạc, đỏ, lục, lam, những đóa hoa bay tứ tán, tựa như những đóa cúc hoa rực rỡ, sặc sỡ chói mắt. Màn trình diễn pháo hoa năm mới đến sớm. Ở công xã, ngày Tết hầu như ai đốt pháo hoa, vì kinh tế khó khăn.

 

Kiếp , cô cũng thấy tiếng pháo hoa nổ, cũng thấy pháo hoa rực rỡ, nhưng khi đó cô chỉ xem một . Cố Cẩn bỏ mặc cô, tự tìm Lý Vệ Dân và Sầm Luân. Không Cố Cẩn bên cạnh, cô ngơ ngác pháo hoa. Pháo hoa càng , càng chấn động, lòng cô càng cô đơn, càng trống rỗng.

 

“Sao thế?” Cố Cẩn đầu vợ , thấy cô ngơ ngác pháo hoa, đôi mắt xinh đong đầy nước mắt. Tần Du đầu , chỉ ngẩng đầu, cố nuốt nước mắt trong. Kiếp kiếp , kiếp Cố Cẩn đang cùng cô đốt pháo, cùng cô xem pháo hoa.

 

“Không . Chỉ là thấy quá! Quá !”

 

“Vậy mỗi năm, đều cùng em xem pháo hoa.” Cố Cẩn với Tần Du.

 

“Ngoéo tay !” Tần Du chìa ngón út . Cố Cẩn cảm thấy bộ dạng của cô thật trẻ con, nhưng tay vẫn chủ động đưa : “Được.”

 

“Ngoéo tay móc ngoặc, một trăm năm, đổi! Ai đổi đó là heo nuôi trong chuồng!” Tần Du nghĩ một lời thề độc địa.

 

“Được. Heo! Ai lời giữ lời, đó là heo.” Cố Cẩn đáp.

 

Tần Du bằng nụ mãn nguyện và hạnh phúc. Chỉ là cô ngờ rằng, , năm nào cô cũng thấy pháo hoa ở kinh đô, nhưng bên cạnh Cố Cẩn.

 

Mùng 1 Tết, họ chúc Tết Lão thái gia. Dù Cố Uy cả Tết tâm trạng , nhưng mùng 2, ông vẫn dậy thật sớm, đưa Cố Cẩn và Tần Du sân bay kinh đô.

 

Tại sân bay, Sầm Luân và Lý Vệ Dân đều mặt. Sau , Lý Vệ Dân cố tình giữ cách với hai , nhưng hôm nay, cảm thấy nhất định đến. Tối hôm đó, một điều rõ với Tần Du. Kiếp , Cố Cẩn qua đời chỉ vì một lý do. Sau khi bệnh nặng, xin tham gia nhiệm vụ của bộ đội, sống lâu, xông thẳng tiền tuyến nguy hiểm nhất, và kết quả là hy sinh vô cùng bi tráng.

 

Trên bia mộ của văn bia. Không yêu cầu tổ chức khắc, mà là vì phận của thuộc cấp bậc bảo mật quốc gia. Anh cha , ông bà, nếu kẻ địch tìm dấu vết, nhà sẽ gặp tai họa ngập đầu.

 

Kiếp , và Tần Du đều trở . Kiếp Tần Du là bác sĩ, kinh nghiệm lâm sàng phong phú, tin cô sẽ chữa khỏi bệnh cho Cố Cẩn. Tất cả thứ đều đang đổi. Theo quỹ đạo hiện tại, Cố Cẩn nhất định sẽ tránh kết cục mạo hiểm và bi tráng nhất của kiếp .

 

“Tần Du, Cố Cẩn, đến nơi nhớ báo tin nhé.” Sầm Luân .

 

“Vâng.” Tần Du gật đầu.

 

“Anh Cố, chị dâu, thượng lộ bình an.” Lý Vệ Dân , ngập ngừng một chút thêm: “Nghe nước ngoài , kỹ thuật y tế cũng cao. Nếu thể, chị dâu học y bên đó hẵng về cũng .”

 

“Được.” Tần Du sững , : “ và Cố Cẩn sẽ xem xét chuyện .”

 

Máy bay bay thẳng mười mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi. Không khí của dị quốc ập đến, thứ đều xa lạ. Tại sân bay xa lạ và trống trải, họ thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Phan Giai Di mặc áo phao màu đỏ sẫm, bốt đen, đang nghển cổ chờ ở khu vực chờ đợi. Đứng cạnh Phan Giai Di, còn Tưởng Trăn.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Loading...