Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 540: Khúc gỗ ngốc cũng biết nở hoa
Cập nhật lúc: 2025-11-15 08:01:05
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cửa hàng bách hóa vẫn đóng cửa.
“Julie, thật sự bảo mẫu ? Nhà họ Cố nhiều phòng lắm ? Cậu thật sự ở một trong phòng kho ?” Người bán hàng, Tiểu Lạc, là bạn của Julie.
“Không bảo mẫu, tớ còn gì bây giờ? Ba tớ chỉ lời bà kế , tớ về nhà mà ông cứ như thấy tớ. Tối qua tớ ngủ ghế băng.”
Ngay cả chăn đệm cũng . Chuyện hổ lạnh lẽo thế , cô thật dám .
“Ôi. Tết nhất đến nơi , thật là bực ! Bọn họ cũng quá đáng thật!” Tiểu Lạc c.ắ.n hạt dưa, bất bình Julie.
“Thì thế nào?”
“Cậu cầu xin bà già nhà ? Bà đây ở tòa báo ? Người như , chút lòng từ bi nào hết ?”
Julie vẻ mặt kinh ngạc đau buồn Tiểu Lạc: “Tại nghĩ ở tòa báo thì sẽ từ bi?”
Người sắc sảo nhất nhà họ Cố chính là bà già đó, một là một, hai là hai, tức c.h.ế.t .
“Thôi, tới.” Tiểu Lạc thấy bên ngoài , liền vội cất hạt dưa, dừng chủ đề.
Julie ngẩng đầu lên thì thấy Hồ Cúc và Tần Du: “Là bọn họ.”
Cô Hồ Cúc và Tần Du thấy, liền vội lách kệ hàng.
Tiểu Lạc nhổ nốt vỏ hạt dưa cuối cùng xuống quầy thu ngân, liếc .
Hồ Cúc thì cô nhận , là bà nội kế của Julie; còn cô gái bên cạnh, chắc là đứa vợ mà Cố Cẩn dắt từ quê về mà Julie kể.
Hồ Cúc ăn mặc sang trọng, khí thế bức , cô ngạc nhiên. thấy Tần Du cũng ăn mặc quý phái, tao nhã, cô nhổ vỏ hạt dưa.
Cái đồ nhà quê, giả thành phố, tưởng trang điểm như là che cái mùi quê mùa giấu ?
Ánh mắt cô Tần Du càng thêm khinh thường.
“Tết nhất mua quần áo mới. Con tự chọn cho với Cố Cẩn mỗi một bộ quần áo thật . Bà chọn ít kẹo với hạt dưa. Đồ ở bách hóa ngon hơn ngoài chợ.” Vừa cửa hàng, Hồ Cúc ngay với Tần Du.
“Bà nội, con quần áo ạ.” Tần Du từ chối.
“Trời ơi, bà bảo con mua thì con cứ mua , từ chối. Bà mang theo nhiều phiếu lắm.” Hồ Cúc giận dỗi lườm cô một cái, dỗ dành.
“…” Tần Du hiểu . Nhà họ Cố , từ già đến trẻ, đều là dạng thiếu tiêu tiền hộ.
“Vậy con chọn cái .” Tần Du chỉ một chiếc áo lông vũ màu xanh biển.
“Ừ. Không tồi. Màu xanh tôn da con, trắng trẻo hồng hào. Được.” Hồ Cúc gật đầu.
“Mua cho Cố Cẩn cái áo khoác .” Tần Du cũng chọn cho Cố Cẩn một chiếc áo gió dày, dáng dài, màu xám khói ngả xanh.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Được.” Cháu dâu chọn áo lông vũ màu xanh biển, cháu trai thì áo khoác màu xám xanh, màu sắc cũng tương tự , cùng chắc chắn .
“Mùng một Tết, lúc chúc Tết, hai đứa mặc quần áo mới nhé.” Hồ Cúc vô cùng hài lòng.
Julie nấp ở một bên, mà chua xót ghen tị.
Cô đến bảo mẫu cho nhà họ Ôn, chăn màn thì Khương Mỹ Lệ lén đưa cho, nhưng mấy đồ dùng sinh hoạt lặt vặt thì tự mua.
Mua một bánh xà phòng, cô xem xem mấy loại, cuối cùng chọn một bánh rẻ nhất, giá 3 hào mà cô còn thấy xót tiền.
Trong khi Tần Du, động một chút là mua áo lông vũ, áo khoác, mấy chục đồng, tiêu tiền xót tay.
Nhìn bánh xà phòng tay , cô chợt thấy ghét bỏ. Ghét bỏ cả bánh xà phòng lẫn phận của .
Cô đổi lấy bánh 5 hào, chạy trốn khỏi cửa hàng bách hóa.
***
“Tính tiền!” Hồ Cúc mang đồ của bà và Tần Du chọn quầy.
Ngoài quần áo, bà còn mua ít thứ. Mười cân hạt dưa, mười cân kẹo, các loại đồ ăn vặt linh tinh khác cũng đầy một túi lớn.
Tiểu Lạc mà trợn mắt há mồm. Một già một trẻ, đây mới một loáng mà mua nhiều đồ . Nhìn sơ cũng ít nhất tốn hơn trăm đồng.
là phá gia chi tử! Có tiền như , mà nỡ cho Julie một đồng, quá ích kỷ!
“Bác ơi, trời lạnh thế , bác giao mấy việc cho bọn trẻ trong nhà ?” Tiểu Lạc dùng bút ghi giá tiền, .
“Đứa nhỏ con cháu nhà ?” Hồ Cúc chỉ Tần Du, hỏi vặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-540-khuc-go-ngoc-cung-biet-no-hoa.html.]
“Phải, ! Cháu chỉ thấy, bác cũng thiếu chút tiền đó, hà tất mấy việc nặng ? Bảo cô cùng mua đồ Tết, hơn ?”
“?” Hồ Cúc nheo mắt lạnh lùng Tiểu Lạc vài giây, cuối cùng cũng nhận .
Cô gái là bạn của Julie. Trước đây cô bách hóa nhân viên bán hàng, còn chạy vạy quan hệ.
“Đồng chí nhỏ, nước nhà cô chắc mặn lắm nhỉ?” Hồ Cúc ánh mắt lập tức lạnh xuống, nghiêm túc hỏi.
“Ý bác là ?” Tiểu Lạc hiểu.
Hồ Cúc cô , hỏi nữa: “Nhà cô uống nước biển ?”
Tiểu Lạc chớp mắt, ngẫm một lúc mới hiểu, Hồ Cúc đang mắng cô uống nước biển, "quản chuyện bao đồng".
“Lão đồng chí, ý bác là gì? Cháu lòng nhắc nhở, bác còn mắng cháu ! Bác mua nhiều đồ thế , xách nổi ?” Nói đến đây, Tiểu Lạc còn cố ý liếc xéo Tần Du.
Không con gái nhà quê cả ngày dãi nắng dầm mưa, lớn lên đen thô kệch ?
Sao con bé nhà quê mà nhà họ Cố mang về , chẳng giống nhà quê chút nào! Da dẻ cứ như trứng gà bóc, còn hơn cả mấy cô gái thành thị việc đồng áng như bọn họ!
mà cái dáng vẻ mềm yếu, mỏng manh , đúng là việc nặng.
Hồ Cúc mua hạt dưa, đậu phộng với kẹo, cũng hai ba mươi cân (10-15kg), cô chắc chắn xách nổi.
“Đồ nhiều chuyện! Không cần cô nhắc!” Hồ Cúc hừ lạnh một tiếng.
Nếu đây bách hóa mậu dịch quốc doanh, chỉ riêng cái thái độ của nhân viên bán hàng, bà thèm mua một món nào!
“Bà nội! Để con!” Tần Du một tay xách hạt dưa, một tay xách kẹo và đồ ăn vặt, bước chân thoăn thoắt về phía .
“…” Tiểu Lạc đến ngây . Cô gái nhà quê gầy yếu đó, xách mấy chục cân đồ mà cứ như xách gì…
Tần Du xách đồ mà vẫn bước như bay, Hồ Cúc cũng trợn mắt há mồm.
“Con dâu Cẩn Nhi, con xách nổi ? Có cần nghỉ một chút ?” Hồ Cúc đuổi theo thở hổn hển hỏi.
Tần Du dừng bước chờ Hồ Cúc, : “Không ạ bà nội. Nửa năm , con nuôi ít heo. Lúc bán heo, con thể một vác nửa con heo xuống núi.”
Chỉ hai ba mươi cân đồ , nhằm nhò gì.
“Con còn từng vác heo ? Cố Cẩn giúp con ?”
“Có ạ. Con vác thịt heo xuống núi, Cố Cẩn thì gánh công xã bán. Anh còn khỏe hơn con.” Tần Du nhớ cảnh bán heo lúc đó, Cố Cẩn giúp cô, trực tiếp nhấc bổng tảng thịt từ vai cô sang vai , cái dáng vẻ đó, ngượng ngùng, khiến rung động.
“Ừ. Không tồi. Ôi, mệt quá. Thằng nhóc Cố Cẩn, hôm nay nó cùng nhỉ?” Hồ Cúc dứt lời, đối diện liền một bóng dáng cao lớn tới.
“Bà nội, con đây.” Giọng trầm thấp mang theo ý của Cố Cẩn vang lên.
Tần Du .
Hồ Cúc cũng rộ lên: “ là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Giỏi thật! , ở nhà bà giao nhiệm vụ cho con thành ?”
Cố Cẩn khựng . Nhiệm vụ rửa bát?
“Tất nhiên là thành ạ!” Cố Cẩn trả lời.
“Con thật sự rửa bát ?” Hồ Cúc vẫn tin.
“Nếu thì con đến trễ như ?” Cố Cẩn hỏi .
“Nói cũng đúng.” Hồ Cúc nghĩ , thấy lý.
Cố Cẩn nhếch môi , xách đồ từ tay Tần Du sang tay . Chút đồ với chỉ như bữa sáng.
Anh chắc chắn sẽ cho bà nội , bà và Tần Du khỏi cửa, ngoắc Cố Lệ Phi , dùng hai hào đổi lấy việc Cố Lệ Phi rửa bát.
Anh giám sát Cố Lệ Phi rửa sạch sẽ bộ bát đũa mới ngoài.
Tần Du xách túi quần áo tay Hồ Cúc, Hồ Cúc lập tức thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Cẩn Nhi, càng ngày càng điều. Rửa bát xong, còn đón bà nội với vợ con. Lấy vợ , cái miệng liền khác hẳn. Du Nhi, con , thằng nhóc Cố Cẩn , đây bao giờ câu nào dễ . Lạnh như băng, như một khúc gỗ ngốc!” Hồ Cúc vui như nở hoa, khép miệng, trêu chọc.
“Du Nhi, cái dáng vẻ khúc gỗ ngốc đó, con chắc chắn thấy qua .”
Tần Du mím môi . Dáng vẻ khúc gỗ ngốc thì cô thấy, nhưng cái dáng vẻ như cây gai góc mọc đầy ở quê bọn họ thì cô thấy .