Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 531: Màn "ăn vạ" ngọt ngào và cuộc viếng thăm lúc nửa đêm

Cập nhật lúc: 2025-11-14 03:41:29
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà là tối muộn.

 

"Sao cứ em chằm chằm thế?" Vừa phòng, Tần Du phát hiện Cố Cẩn cứ dán mắt .

 

"Anh chỉ đang nghĩ," Cố Cẩn cô đăm đăm. "Tại với thằng Lương Quân... may mắn đến thế?"

 

(Vợ thì nuôi heo, chữa bệnh, đ.á.n.h , kiếm tiền... mười phân vẹn mười. Vợ thằng Lương Quân cũng là một cỗ máy kiếm tiền, còn đầu óc kinh doanh. Thằng Lương Quân ngố ngố thế mà vớ bẫm, khéo thành phú hào nhờ vợ cũng nên.)

 

"Hửm? Anh cũng thấy các may mắn ? Em tán thành với nhận thức của ." Tần Du vênh mặt, hề khiêm tốn.

 

"Vợ, em 'phiêu' đấy."

 

"Em 'phiêu' đó thì ? Anh em?" Cô nhướng mày thách thức.

 

"Vợ mà 'phiêu' quá," Cố Cẩn gian. "Thì chỉ thể... 'đè' xuống, cho bay thôi!"

 

Anh lao tới, vật cô ngã xuống giường.

 

"Anh... bắt nạt em!"

 

"Thế em ?"

 

"Không ... bắt nạt em!" Tần Du hờn dỗi, dùng sức lật , xoay một vòng ngoạn mục, và đè ngược Cố Cẩn.

 

Cô ở , , ánh mắt đầy vẻ đắc thắng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Cố Cẩn: "..." (Ủa? Còn thể loại thao tác ? Kích thích dữ ...)

 

Máu trong Cố Cẩn bắt đầu sôi lên. Anh lật , giành thế chủ động...

 

"Không cần dùng cái ." Tần Du bỗng thấy "vật thể lạ" trong tay Cố Cẩn, cô liền ném nó sang một bên.

 

Cố Cẩn khựng .

 

"Em ... con của . Một đứa, hai đứa..." Tần Du tai đỏ bừng, ghé tai thì thầm.

 

Giọng mềm mại như lông vũ lướt qua dây thần kinh của Cố Cẩn. Anh trầm giọng: "Bây giờ... lúc."

 

"Bởi vì luôn lo lắng cho cơ thể của , nên em con của , đúng ?" Trái tim Tần Du thắt . "Đây bệnh nan y, chữa , cũng di truyền."

 

"Không . Bây giờ ." Ánh mắt Cố Cẩn kiên định đến đáng sợ. Tần Du thấy rõ sự ảm đạm trong mắt .

 

"Vậy hứa với em." Tần Du nghiêm túc . "Từ giờ trở , quên bệnh của . Anh của bây giờ, và của ngày xưa, gì khác . Chúng cứ sống bình thường. Ai mà chẳng lúc ốm đau? Chữa khỏi là ."

 

"Em là em tin ."

 

"Anh tin." Cố Cẩn gật đầu.

 

Tần Du xoa xoa bụng : "Anh nợ em một đứa con đấy."

 

Cố Cẩn cảm thấy m.á.u nóng xông thẳng lên não: "Vợ nhỏ nhà , ... bạo dạn thế?"

 

"Lãnh tụ , ' đông sức mạnh lớn'. Sinh mệnh là sức sản xuất hàng đầu! Đây là nghĩa vụ, là trách nhiệm! Là vì tổ quốc!" Tần Du năng cực kỳ nghiêm túc.

 

(Kỳ thực cô : Phải tranh thủ đẻ nhanh, là 'kế hoạch hóa gia đình' ập đến bây giờ!)

 

Đời mất con, đời cũng mất con... cô đột nhiên thèm con, thật nhiều con. Con của cô và Cố Cẩn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-531-man-an-va-ngot-ngao-va-cuoc-vieng-tham-luc-nua-dem.html.]

"Vợ, em học tập chính sách... triệt để thật đấy." Cố Cẩn nhịn . (Biến một việc như thế thành một lý do... "thanh phong thoát tục"... vợ đúng là độc nhất vô nhị.)

 

"Thầy giáo dạy , em mới học ."

 

"Cái ... dạy em."

 

"Suy một ba. Anh dạy em phương pháp học, em áp dụng. Cho nên, em gì, gì... đều liên quan đến ."

 

"Em đây là... ăn vạ ."

 

"! Em 'ăn vạ' từ kiếp . Anh em theo đó, em đó. Em hổ, em chính là thích !" Tần Du ngẩng đầu, tham lam từng đường nét mặt Cố Cẩn. Lông mày, đôi mắt, bờ môi.

 

"Cố Cẩn, ? Giờ phút , em đặc biệt hạnh phúc. Chắc tu tám kiếp, mới đổi kiếp và kiếp ."

 

(Anh hảo, nhưng em yêu đến c.h.ế.t mất.)

 

Đôi mắt sâu thẳm của Cố Cẩn chỉ còn hình ảnh của Tần Du. Giọng khàn : "Ai hảo?"

 

"Vậy yêu ..." Giọng cô gái mềm mại, quyến rũ.

 

Cố Cẩn kìm nữa, cúi đầu hôn xuống.

 

...

 

Đêm khuya. Tần Du mệt mỏi ngủ say. Cố Cẩn nhẹ nhàng dậy, khoác áo, ngoài.

 

Mười phút , và Sầm Luân xuất hiện trong nhà Nhiếp Tuyết.

 

Nhiếp Tuyết đang ngủ, giật tỉnh dậy, lên thấy "định" , thể cử động. Cô cố gắng kêu lên, nhưng cổ họng chỉ phát tiếng "Á... á... á..." khàn đặc.

 

"Ngươi... ngươi..." Cô nhận đàn ông mặt.

 

Hắn kéo một cái ghế, tay cầm một cây roi da, ánh mắt lạnh lùng quét qua căn phòng. Là Cố Cẩn.

 

Bên cạnh là gã bác sĩ ban chiều, đang . Một trừng mắt, một . Như Hắc Bạch Vô Thường.

 

Gã chồng bên cạnh cô thì ngủ say như heo c.h.ế.t, mặc cho cô gào thét trong câm lặng.

 

Cố Cẩn lạnh lùng mở miệng: "Nói , chiều nay, là ai sai sử?"

 

Nhiếp Tuyết run lẩy bẩy: "Cô ... cô tên là Julie..."

 

"Chát!" Cố Cẩn lạnh, vung roi. Cây roi đ.á.n.h , mà quất thẳng cái bàn bên cạnh. "RẦM!" một tiếng, cái bàn gỗ vỡ tan.

 

Nhiếp Tuyết sợ đến tái mặt.

 

Sầm Luân vẫn : "Nói thật em! Em nghĩ bọn tin cái chuyện ma quỷ đó ?"

 

Cố Cẩn mất kiên nhẫn, giơ roi lên, quất thẳng Nhiếp Tuyết. Đau điếng, cô há miệng gào lên, nhưng vẫn tiếng.

 

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Giọng Cố Cẩn lạnh như băng.

 

"Là... là Triệu gia!" Nhiếp Tuyết hoảng sợ tột độ. "Triệu gia , nếu phối hợp gài bẫy bác sĩ Tần, bà sẽ khiến cả nhà thất nghiệp! Bà còn , nếu lỡ thất bại... thì cứ khai là do Julie!"

 

"A!" Cố Cẩn dậy, thản nhiên với Sầm Luân: "Ok. Cứ để cô 'bệnh' tiếp ."

 

Sầm Luân nhún vai . (Tưởng thằng bệnh xong hiền như mèo, ai dè... sư tử vẫn là sư tử. Dù bệnh, lực sát thương vẫn như cũ.)

 

 

Loading...