Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 487: Không có lệnh gấp, vĩnh viễn không triệu tập

Cập nhật lúc: 2025-11-14 03:05:50
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tự luyến thật.”

 

Cố Cẩn chỉ .

 

mà Cố Lệ Phi lợi hại thật, một đắp tuyết to như . Anh giúp, còn cho chúng em giúp. Anh nhẫn tâm thật.” May mà Khương Mỹ Lệ vắng, nếu bà thấy Cố Lệ Phi ngốc nghếch một , ai giúp mà vẫn vui vẻ, chắc mặt đen sì .

 

“Có những việc, bắt buộc tự thành. Anh chỉ thể giúp nó một , , nó vẫn tự . Trên đời , duy nhất thể giúp nó chỉ chính nó mà thôi.”

 

“……” Anh thanh niên trí thức Cố đột nhiên những đạo lý sâu sắc thế, Tần Du thấy chút quen. Lời thì sai, nhưng thấy đau lòng kỳ lạ.

 

“Đi thôi.” Cố Cẩn ôm lấy vai Tần Du, tiếp tục về phía .

 

Cổng Học viện Y khoa.

 

Lý Vệ Dân đợi sẵn.

 

Học viện Y khoa Kinh Đô, một ngôi trường tập hợp y, lý, văn, quản, công... phát triển phối hợp nhiều ngành học. Cổng trường trông thật nguy nga, vách tường những khẩu hiệu như “Cứu tử phù thương” (Cứu c.h.ế.t, giúp thương), “Tận chức tận trách”, “Thiêu đốt năm tháng thanh xuân tấu vang khúc ca văn minh”.

 

Các tòa nhà giảng dạy trong trường đều là nhà lầu thấp, xây bằng gạch đất, loang lổ cũ kỹ, vài nơi còn rêu xanh, trông cũ kỹ, xuống cấp.

 

Lúc , ai rằng ngôi trường trông bình thường , sẽ đào tạo bác sĩ hàng đầu cho cả nước, là cơ sở nghiên cứu y học lớn nhất quốc.

 

“Bên là tòa nhà nghiên cứu, các thầy cô dạy lý thuyết cho chúng tớ ở đây; bên là phòng thí nghiệm, chúng tớ mới trường nên mới chỉ xem, bắt đầu thực hành giải phẫu; bên là thư viện…” Lý Vệ Dân dẫn Tần Du và Cố Cẩn tham quan, giải thích.

 

“Đây là sách cho tớ mượn, , trả .” Tần Du lấy sách từ trong cặp , đưa cho Lý Vệ Dân.

 

“Được.” Lý Vệ Dân nhận lấy sách, cất .

 

“Lý Vệ Dân, đưa Tần Du đến thư viện , cô tìm vài cuốn sách để . chút việc, một lát. Lát nữa đón hai .” Cố Cẩn đột nhiên lên tiếng.

 

“……” Tần Du.

 

sách , hôm qua cô rõ ràng với là tạm thời nữa mà. Hắn ý gì đây? Vứt cô học viện ?

 

“Bây giờ, chúng ... thư viện xem nhé?” Lý Vệ Dân cẩn thận hỏi Tần Du.

 

Tần Du căn bản lựa chọn nào khác, đành gật đầu.

 

“Học viện tuy nghỉ lễ, nhưng nhiều sinh viên về nhà. Họ vẫn ở trường học tập, nên nhà trường vẫn mở cửa thư viện. Rất nhiều thầy cô cũng sẽ ở thư viện, nếu vấn đề gì khó hiểu, thể trao đổi trực tiếp với thầy cô.” Lý Vệ Dân giới thiệu tình hình cơ bản của trường.

 

Tần Du khâm phục gật đầu. Người thời đại phần lớn đều nỗ lực. Họ trải qua bao sương gió, nên khi cơ hội học tập, họ liền học ngày học đêm, như kẻ c.h.ế.t đói hấp thụ tri thức, liều mạng học để đổi vận mệnh, thật sự trở thành cống hiến cho xã hội.

 

“Bây giờ đang nghỉ, đến thư viện sách đều tự chuẩn ghế sưởi. Tớ một cái, mang cho đây.” Không lâu , Lý Vệ Dân xách một cái ghế sưởi tới.

 

Đó là loại ghế viền bao quanh, bên đặt một chậu than nhóm lửa, ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-487-khong-co-lenh-gap-vinh-vien-khong-trieu-tap.html.]

 

“Ngồi bên , nắng.” Lý Vệ Dân chọn một vị trí cạnh cửa sổ, đặt ghế sưởi xuống.

 

“Được.” Tần Du đặt khăn quàng cổ lên bàn. Từ đây thể thấy hồ nước nhỏ đóng băng bên ngoài, cái đình nhỏ ven hồ, và cả đường.

 

“Cậu tìm sách . Tớ pha cho ly .” Lý Vệ Dân xoay , lát mang về một cốc nóng.

 

“Có lạnh lắm ? Hay tớ tìm cái chăn mỏng?”

 

“Lý Vệ Dân, cần bận rộn . Như .” Tần Du gọi , “Tớ lạnh.”

 

“À. Được.” Lý Vệ Dân dừng , xuống chiếc bàn đối diện Tần Du.

 

Ánh nắng mùa đông bên ngoài chiếu xuống, lớp tuyết đọng càng thêm trắng sáng. Tần Du bên cửa sổ, cúi đầu, hai mắt tập trung sách, nghiêm túc và chuyên chú. Cô tết tóc hai bím, sống mũi tinh xảo, đôi mắt sáng ngời.

 

ngẩng đầu, liền vội thu tầm mắt . Sách , , tâm tĩnh .

 

Cố Cẩn khỏi học viện, thẳng đến đại viện quân khu, tìm Lãnh Nghị.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Không ! Tình trạng của bây giờ . Tạm thời thể về đơn vị.” Nghe Cố Cẩn trình bày xong ý định, Lãnh Nghị lập tức từ chối.

 

Ông hứa với Cố Uy, đời nếu tình huống khẩn cấp, sẽ vĩnh viễn triệu tập Cố Cẩn trở .

 

“Người trẻ tuổi mục tiêu, lý tưởng, nguyện ý vì nhân dân phục vụ, bảo vệ quốc gia, ông Lãnh đây vui. cháu , chuyện chờ cháu khỏe .” Lãnh Nghị từ chối xong, an ủi.

 

“Nếu cháu vẫn khỏe thì ?” Cố Cẩn hỏi.

 

“Rồi sẽ thôi. Ta tin cháu.”

 

Cố Cẩn cúi đầu, bướng bỉnh im lặng.

 

“Cẩn Nhi, cháu bâybây giờ là vợ, thành gia, trưởng thành . Cháu trách nhiệm với xã hội, nhưng cũng trách nhiệm với những bên cạnh . Ông Lãnh nể trọng nhiệt huyết của cháu, nhưng trời lạnh lắm, sắp Tết , cháu về . Về muộn, bà nội cháu mà cháu đến đây, bà sẽ giận đấy.”

 

Cố Cẩn hít sâu một , bước khỏi đại viện quân khu.

 

“Tiểu Mỹ!” Cố Cẩn , Lãnh Nghị lập tức gọi hộ vệ bên cạnh .

 

“Có!”

 

“Đi điều tra Cố Cẩn một chút. Thằng nhóc đột nhiên về? Có xảy chuyện gì ?” Lãnh Nghị cau mày, lệnh.

 

Nó về đây mới hai ba ngày, chuyện xảy ông ít nhiều đều . Lại chuyện gì khiến cảm xúc nó bất ? Còn tự đến tìm ông. Trước , nó thế nào cũng chịu đến chỗ ông.

 

“Rõ.”

 

📖

Loading...