Ôn Tuyết Vi đây là đang xem kịch vui, nhưng bà cũng chỉ thể nhẫn nhịn hỏi: “Bọn họ còn ở kinh đô chứ?”
“Làm ?” Ôn Tuyết Vi thở dài một , xoay về nhà. Tinh thần sảng khoái.
Bảo mẫu nhà họ Cố sáng sớm nay , đó chợ, mua về một đống đồ ăn, gà, vịt, cá, thịt, tôm các loại, thiếu thứ gì.
Hôm nay là giao thừa, xem tư thế , chắc là ông bà nội Cố Cẩn sắp qua. Nếu Khương Mỹ Lệ cũng sốt ruột như .
Khương Mỹ Lệ thích chơi trò khôn vặt mặt , chắc chắn là ngờ Cố Cẩn hôm qua bắt, hôm nay về, còn đuổi Tần Du .
Giờ thì , đúng là tự lấy đá ghè chân .
Khương Mỹ Lệ ăn một vố đau, chỉ thể tiếp tục ngoài tìm.
Chỉ là còn khỏi cổng khu tập thể, ông bà nội Cố tới.
Ông nội Cố mặc bộ Tôn Trung Sơn màu xanh biển trang trọng, dáng thẳng tắp, gương mặt vẫn căng, nghiêm túc; bà nội Cố ăn mặc cũng long trọng, bên ngoài khoác một chiếc áo dày, bên trong là một chiếc sườn xám màu xanh biển.
Khương Mỹ Lệ thấy trang phục của họ, lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Ông bà cụ đều là những nhân vật uy tín, nhưng riêng việc chọn cháu dâu chẳng hề câu nệ.
Lúc khi tin Cố Cẩn cưới vợ truyền về kinh đô, Cố Uy đồng ý, bà nội Cố hưng phấn kích động, chỉ thiếu nước vỗ tay.
Hôm nay ông bà trang điểm long trọng như , chắc chắn là vì cô cháu dâu nông thôn .
“Ba, , bên ngoài lạnh như . Hai cửa muộn chút cũng , nhỡ cảm lạnh thì ?”
Khương Mỹ Lệ khách sáo mời Cố Liệt và Hồ Cúc nhà, một cách gượng gạo.
“Không lạnh, lạnh! Cẩn Nhi với vợ nó về mà chúng gặp. với ông nó bàn qua sớm một chút.”
Hồ Cúc đeo kính lão, tủm tỉm trả lời.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Vâng, .” Khương Mỹ Lệ thất thần gật đầu, bưng rót nước cho hai ông bà.
“Cẩn Nhi với vợ nó ? Vẫn dậy ?”
Hồ Cúc nghĩ sắp gặp cháu dâu, bèn xoa xoa . tay đùi.
Trên báo và ảnh phóng viên tòa soạn gửi về, cháu dâu của bà trông xinh xắn, mơn mởn lắm.
Thằng nhóc Cố Cẩn nhiều tật như , mà con bé vẫn nguyện ý sống cùng nó.
Sắp gặp , bà chút kích động.
“Ờ… Vâng… Vâng ạ.” Khương Mỹ Lệ đáp, nhưng nghĩ trả lời như quá nhiều sơ hở, bèn lập tức chữa : “Không ạ. Vợ Cố Cẩn , đầu tiên tới kinh đô, cho nên Cố Cẩn về là bọn nó ngoài chơi .”
“Bọn trẻ bây giờ đúng là khỏe thật. Cẩn Nhi sáng sớm nay mới về, về dắt ngoài…” Khương Mỹ Lệ kháy, âm thầm đổ lý do Cố Cẩn và Tần Du nhà cho Tần Du.
“Chúng con khi nào chúng nó về, chúng nó sớm quá, là ba sắp tới. Giờ con bảo Julie ngoài tìm , cũng khi nào mới tìm , khi nào mới về.”
Chỉ thể tạm thời câu giờ như .
Hồ Cúc cau mày, Khương Mỹ Lệ là bà giận Tần Du điều, là vì lý do khác.
Thấy hai ông bà hỏi gì thêm, bà cũng yên tâm phần nào.
“Lệ Phi, ông bà nội tới! Con qua đây chơi với ông bà.” Khương Mỹ Lệ gọi con trai nhỏ của qua, với hai ông bà: “Con ngoài mua ít đồ, ba cứ nghỉ ngơi, sưởi ấm ạ.”
“Ừ. Cô việc .”
Vừa khỏi cổng khu tập thể, Khương Mỹ Lệ liền thở phào một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-478-em-con-co-anh-thanh-nien-tri-thuc-co-ngheo-den-muc-chi-con-lai-tien.html.]
Vừa ánh mắt sắc bén của bà cụ bà như d.a.o găm, dọa c.h.ế.t .
Giờ để cháu trai nhỏ dỗ dành một chút, hai ông bà chắc sẽ tập trung chú ý Cố Cẩn nữa.
Tranh thủ thời gian , bà thể tìm Cố Cẩn.
Lỡ như trưa tìm , tối cũng tìm , thì ?
“Ba nó ơi, ông bà nội về nhà . Cố Cẩn với vợ nó đều mất , giờ hai ông bà gặp , bên ông cách nào tìm ?”
Khương Mỹ Lệ một vòng ngoài sân mà tìm thấy gì, đành cầu cứu Cố Uy.
“Giờ cuối năm, bao nhiêu việc. Lấy thời gian tìm ? Cố Cẩn về, tức là . Người , thì mấy chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”
Cố Uy cúp máy.
“…” Khương Mỹ Lệ tức đến dậm chân, ông thấy , đó là vì đấy là cha ruột của ông !
…
Cửa hàng bách hóa. Tần Du cuốn mua sắm.
Bà nội thích ảnh chủ tịch, cô mua mấy tấm lớn nhỏ.
Da của Thẩm Hồng Mai gần giống cô, thuộc loại da thường thiên khô, cần cấp ẩm. Cô tiện tay lấy thêm một hộp kem dưỡng da giống loại Cố Cẩn mua cho .
Tần Chấn Bân đài radio thể bắt sóng, vẫn luôn một cái. Tần Du mua một cái, còn lấy thêm mấy vỉ pin.
Ra khỏi trung tâm thương mại, cô tiệm thuốc.
Tiệm t.h.u.ố.c ở kinh đô quy mô lớn, nhiều loại t.h.u.ố.c ở nơi khác , ở đây đều .
Tần Du mua vài hộp t.h.u.ố.c trợ tim tác dụng nhanh, mua cao dán chuyên trị phong thấp. Tuy cô thể tự bào chế, nhưng t.h.u.ố.c ở đây đều do các đội ngũ y d.ư.ợ.c hàng đầu trong nước nghiên cứu, dùng kết hợp sẽ cho hiệu quả hơn, cô còn mua t.h.u.ố.c trị đau lưng cho Tần Chấn Bân.
“Em mua gì cho ?” Cố Cẩn thấy Tần Du mua một đống thuốc, cau mày hỏi.
Người khác đến kinh đô đều mua mấy thứ mà địa phương khác , trông cho thể diện, ví dụ như đồng hồ, trang sức.
Cô thì ngoài cái đài radio coi như bắt kịp thời đại, còn là thuốc. Thuốc cảm, t.h.u.ố.c hạ sốt, t.h.u.ố.c giảm đau… cao da lừa bổ huyết… Cái tư thế , hệt như vơ vét sạch cả tiệm thuốc.
“Em mua nhiều thế còn gì.” Tần Du đồ tay . Mấy thứ tốn của cô 200 đồng bạc.
Số tiền cô mang lên tuy ít, nhưng ở khách sạn lớn, tiêu tiền như , cũng còn bao nhiêu.
“Anh là đồ cho em dùng .”
“Em cần gì cả.” Tần Du trả lời: “Tiền mang theo , trụ mấy ngày nữa. Em giữ tiền xe về, em bộ về .”
“…” Cố Cẩn: “Em ngoài tiền , chẳng lẽ còn thứ khác ?”
“Có chứ. Còn nhiều nữa là đằng khác.” Tần Du đáp.
“Ví dụ như?”
“Còn bạn bè, Lý Vệ Dân, Lương Quân và chị Quế Trân.” Tần Du trả lời nhẹ tênh.
“…” Sắc mặt Cố Cẩn trầm xuống, lười nổi giận với cô, hung hăng : “Em còn . Anh thanh niên trí thức Cố, một gã thanh niên trí thức nghèo đến mức chỉ còn tiền!”
“…”
“Cầm lấy . Tiền để đó ai tiêu, cũng đáng thương lắm.” Cố Cẩn thở dài .
“…” Tần Du.