Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 470: Loại quản đủ thứ
Cập nhật lúc: 2025-11-14 02:05:36
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tấm lòng kinh đô cũng lạnh như thời tiết.
Giống hệt kiếp .
Cố Cẩn hiện tại việc, ở nhà. Khương Mỹ Lệ là kế, Cố Uy thì hễ gặp Cố Cẩn là cãi , vả phản đối kịch liệt nhất chuyện cô và Cố Cẩn kết hôn chính là Cố Uy.
Ở nơi , đúng là thể tự quyết định . Càng thể sống hòa thuận với bọn họ.
Tần Du xách túi hành lý của đất lên, ngẩng đầu, chút lưu luyến ngoài.
“Đuổi ngoài thật .”
“Cô gái nông thôn , tuy ăn mặc xinh , nhưng cũng là từ nông thôn đến. Trời xa đất lạ, trời sắp tối, cô ?”
“Không lạc đấy chứ?”
“Cũng cô mang tiền ?”
“Ai, vốn dĩ theo Cố Cẩn về, trải nghiệm cuộc sống kinh đô một chút, ngờ, ở một ngày, xảy chuyện . Cũng thật là thảm.”
“Bà thấy thảm, dắt về nhà bà?”
“Bà đùa cái gì ? Nhà đông như thế, gì còn chỗ ở?”
“Để cô bảo mẫu nhà bà . Chiều nay Julie cứ cô là bảo mẫu ?”
“Bà ý tưởng đó thì bà mà tìm! Thằng nhóc Cố Cẩn hung như , nó mà về, vợ nó các đổi bảo mẫu, chắc nó dỡ luôn nhà bà. Cái loại ngay cả con trai Cục trưởng Đỗ cũng dám đánh, trời cao đất dày, ai dám chọc?”
“Nhà hai ba , cần gì bảo mẫu? Bà yên tâm. Cố Cẩn chắc cũng nhất thời về . , ba nó tìm Cục trưởng Đỗ, cho ăn quả bơ to tướng.”
Tần Du còn khỏi khu tập thể, lưng truyền đến vô tiếng xì xào bàn tán.
Phía , Triệu Triều Hà và một phụ nữ trung niên tới.
“Tần Du.” Triệu Triều Hà hất cằm, vênh váo cô.
Tần Du dừng bước, con ngươi lạnh lùng đ.á.n.h giá cô .
“Ngày mai là giao thừa , cũng coi như Tết. Cô theo Cố Cẩn hớt hải chạy lên đây, giờ thật sự xám xịt về ?” Triệu Triều Hà mỉa hỏi.
Tần Du cô , đáp lời.
“Cố Cẩn tù . Cô giờ ăn ngủ ngoài đường. Nể tình cô ở xã Linh Khê ‘chiếu cố’ như , cho cô một cơ hội ở kinh đô thêm mấy ngày.”
“Nhà thím hiện đang thiếu , cô đến bảo mẫu cho nhà thím . Cô tay chân nhanh nhẹn, việc cũng nhanh. Có thể kiếm cơm ăn. Ở đây ba tháng. Chờ sang năm mùa xuân, bảo thím cho cô tiền vé xe về trấn Linh Khê.”
Triệu Triều Hà bằng giọng bố thí, cao cao tại thượng.
“Triệu Triều Hà, thật đúng là cảm ơn cô.” Ánh mắt Tần Du sâu thẳm dừng Triệu Triều Hà, cô từ xuống .
“Nhìn bộ dạng của cô, cô thấy bảo mẫu là ủy khuất ?”
“Không .” Ánh mắt Tần Du vẫn dán cô , : “ chỉ là kỳ quái. Triệu Triều Hà, cô lấy tự tin, mà còn dám chuyện với một cách đương nhiên như ?”
“?” Tim Triệu Triều Hà chợt thót .
“Cô đúng là đồ nhà quê điều. Triều Hà nhà chúng thấy cô đáng thương, mới tìm cho cô một công việc. Cô là ý gì? Con bé nợ gì cô . Mà thể chuyện với cô ?”
Người phụ nữ trung niên bất bình Triệu Triều Hà.
Tần Du càng lạnh hơn, quả nhiên khác mấy so với cô nghĩ.
Nhà Triệu Triều Hà chút bối cảnh, những chuyện bẩn thỉu cô ở xã Linh Khê, hoặc là hủy, hoặc là niêm phong trong hồ sơ, trong khu tập thể , chắc chắn ai chuyện quá khứ của cô .
“Triệu Triều Hà, cần dùng giọng điệu đó chuyện với . Trong lòng , trái tim cô vĩnh viễn đều là dơ bẩn chịu nổi. Tự chừa cho chút mặt mũi , an phận một chút! Có những thứ, định sẵn là thể phơi ánh mặt trời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-470-loai-quan-du-thu.html.]
Tần Du xong, xách túi đồ thẳng khỏi khu tập thể.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Triệu Triều Hà thẹn bực, cô đương nhiên hiểu ý trong lời của Tần Du. Cô đang cảnh cáo và uy h.i.ế.p . Tay cô nắm chặt thành đấm, tức đến nghiến răng kèn kẹt.
cô dám giơ nắm đấm, càng dám cản Tần Du. Bởi vì Tần Du võ, cô đ.á.n.h thắng.
“Triều Hà, con đàn bà nông thôn , đứa nào cũng ngông cuồng ?”
“Nó ngông thì kệ nó! Không bảo mẫu. Cứ để nó ngủ ngoài đường, c.h.ế.t cóng !”
Triệu Triều Hà tức giận xoay , về nhà.
…
“Này, thế ? chỉ vệ sinh một lát, mà vợ Cố Cẩn thật sự nhà họ Cố đuổi ngoài ? Trời lạnh thế , con bé ?”
Ôn Tuyết Vi trong khu tập thể bàn tán chuyện nhà họ Cố, lo lắng hỏi.
“Mẹ, bao giờ uống nước biển thế? Quản rộng thật đấy?” Ôn Dục Bác hỏi.
“Mày cái đồ c.h.ế.t bầm. Mau tìm cho ! Con bé mới từ ngoài trời tuyết về, còn kịp sưởi ấm. Chắc chắn lạnh cóng . Nhà họ Cố cho nó ở, hôm nay bảo nó chen chúc tạm với em gái mày. Làm thể phúc hậu như .”
“Mẹ, cứ nhất quyết quản con bé đó?”
“Mẹ chính là quản đấy.”
Tần Du , lúc cô ở trong sân , mỗi ngày đều sẽ mát xa cho bà một chút. Cái lực đạo và thủ pháp mát xa đó, quá thoải mái.
Bà mới chỉ hưởng chút, thể để Tần Du cứ thế mà . Chỉ cần tìm , luôn cách sắp xếp.
“Mày giúp ?” Ôn Tuyết Vi hỏi.
“Được . Con giúp, con giúp, ?” Ôn Dục Bác mất kiên nhẫn dậy.
“Mang thêm một cái khăn quàng cổ, mang thêm một cái mũ. Lạnh thì mang thêm một chút, ít nhiều gì cũng ấm.” Ôn Tuyết Vi xoay lấy thêm một cái khăn quàng cổ.
“Mẹ, cái danh hiệu ‘công dân nhiệt tình’ mà phường trao cho , đúng là thiếu sót của ủy ban phường!”
“Nếu thật sự nhận cái giải , thấy cũng tệ. Mẹ còn khen bao giờ.” Ôn Tuyết Vi cúi đầu .
“…” Ôn Dục Bác. Hắn chỉ đùa một chút thôi mà.
…
Tần Du xách túi của , quen đường quen lối đến một khách sạn quốc doanh lớn xa nhà Cố Cẩn.
Khách sạn , cô chút quen thuộc.
Kiếp khi cãi với Cố Cẩn, cô một chạy ngoài.
Tình cảnh cũng tương tự như bây giờ, bên ngoài tuyết rơi trắng trời, cô trong tuyết, khách sạn lớn. Cô lạnh, tìm một chỗ nghỉ chân.
cô tiền.
Khách sạn kiểu tráng lệ huy hoàng như hiện đại, nhưng khí thế, mỗi nơi đều tràn ngập đặc sắc quốc gia.
Tần Du dừng chân mấy , thẳng .
Kiếp , cô tủi , ở khách sạn, nhưng tiền. Muốn chạy về nhà, cũng tiền mua vé.
Đời cô là cô gái nghèo khó đó nữa.
Lần lên kinh đô, các thứ khác mang nhiều, nhưng tiền thì cô mang theo nhiều, loại quản đủ tiêu.
Nếu tiêu hết tiền, cô sẽ mở quán kiếm tiền ở kinh đô, kiếm cho đến khi Cố Cẩn trở về thì thôi.