Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 454: Thanh niên trí thức Cố thảm hại thế cơ à?

Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:37:43
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên tàu hỏa đông nghịt.

 

Ghế cứng, lối nhỏ, cũng là .

 

Chen chúc, ồn ào.

 

Điều kiện tuy , nhưng đa đều mang vẻ mặt chịu thương chịu khó, cùng với sự vui mừng và hưng phấn.

 

Cái thời đại tuy khổ, nhưng đại bộ phận đều tinh thần chịu khổ, cảnh kém thì tự cải tạo, ồn ào thì thích ứng là .

 

Thậm chí còn cảm thấy, tàu hỏa là tự hào.

 

Mọi cùng chuyện phiếm, đùa giỡn tàu, khí sôi nổi.

 

“Phía ngã. Hành khách ở toa 1-2, xin vui lòng chờ một lát.”

 

Bọn Tần Du lên từ toa 3, mấy bước, giọng của nhân viên tàu vang lên.

 

“Vậy chờ một lát.” Cố Cẩn đầu với Tần Du.

 

Tần Du gật đầu. Dù cũng lên tàu , vội.

 

“Các vị ? Cách đây lâu, Đại đội trưởng Hoàng bắt Vinh Khuê !” Trong toa hưng phấn .

 

“Đại đội trưởng Hoàng tay thì bao giờ thất thủ.” Lập tức hùa theo.

 

“Đại đội trưởng Hoàng là ai? Vinh Khuê là ai?” Người lắm, nghi hoặc hỏi.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Đại đội trưởng Hoàng mà cũng ? Là cảnh sát nổi tiếng chuyên bắt bọn buôn lậu phi pháp của quốc gia. Nghe vị đại đội trưởng đó lợi hại lắm, chạy nhanh như gió, b.ắ.n s.ú.n.g bao giờ trượt, một viên đạn một cái lỗ. Nghe trợ thủ đắc lực của ông cũng lợi hại vô cùng, một là tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, thể nấp trong bụi cỏ ba ngày ba đêm ăn uống, chỉ để chờ mục tiêu, mục tiêu chỉ cần xuất hiện, dù xa thế nào cũng thể b.ắ.n c.h.ế.t ác ôn! Còn một là điều tra viên, tay đó cũng đặc biệt lợi hại, chỉ cần tố giác, đám ác ôn đó dù trốn ở , ông cũng thể tóm .”

 

“Thần thế cơ ?” Có tin lắm.

 

“Chắc chắn là thần như ! , đây, đám đó định đặt chân ở trấn Linh Khê. Định biến trấn Linh Khê thành hang ổ ma túy. Đều là Đại đội trưởng Hoàng dẹp sạch bọn chúng.”

 

“Thế Vinh Khuê là ai?”

 

“Là một tên xa. Các vị ? Tên đó nhà nghèo, gia nhập hang ổ đó. Lừa công cụ buôn lậu, bắt cóc ít phụ nữ và trẻ em, bắt những vận chuyển hàng cho . Rất nhiều phụ nữ đ.á.n.h c.h.ế.t, nhiều trẻ em đ.á.n.h cho tàn phế. Táng tận lương tâm, đủ chuyện xa.”

 

“Hù… Còn đáng sợ như ?”

 

“Người nào mà chẳng . Chúng thể sống yên , là vì đang bảo vệ mảnh đất !”

 

Tần Du bọn họ thảo luận, trong lòng kinh ngạc.

 

Tin tức , cô hề , cũng Cố Cẩn nhắc qua.

 

Vinh Khuê bắt, Cố Cẩn chắc chắn , và nhất định công lao của .

 

Cô ngẩng đầu khẽ Cố Cẩn, thần sắc một chút d.a.o động, như thể chuyện đang liên quan gì đến .

 

Lòng rốt cuộc sâu bao nhiêu, trầm bao nhiêu, bao nhiêu, mới thể che giấu công danh sâu như ?

 

“Thanh niên trí thức Cố, các đây? Không mua ? Ô, còn một bụng to nữa? là vất vả thật!”

 

Một thanh niên trí thức ở xã bên cạnh, cùng đợt xuống nông thôn với bọn họ, lúc lấy nước về chỗ, thấy Cố Cẩn đang , trong lòng sung sướng, mang theo cảm giác ưu việt, giọng âm dương quái khí: “Có mang ghế đẩu ? Chỗ , dịch cho một chỗ, ở lối .”

 

Lương Quân đầu , bọn họ quen, tên là Ôn Dục Bác, học cùng trường với bọn họ đây, ưa Cố Cẩn.

 

Hơn nửa năm nay, bọn họ ở hai xã khác , mấy khi chạm mặt, cũng coi như yên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-454-thanh-nien-tri-thuc-co-tham-hai-the-co-a.html.]

 

“Ôn Dục Bác! Mua cái vé , ghê gớm lắm ?” Lương Quân khó chịu hỏi .

 

“Chứ còn gì nữa. Thanh niên trí thức Cố là ai? Nổi tiếng như , bao giờ thiếu tiền, mà giờ ngay cả vé cũng mua . Chà, đưa vợ về kinh đô, mà suốt hai ngày một . đêm. nghĩ mãi , thanh niên trí thức Cố giàu mà giờ t.h.ả.m hại thế ?”

 

“Ai Cố của t.h.ả.m hại?”

 

“Thành thế . Còn cố đ.ấ.m ăn xôi. thấy các thức thời một chút , bên cạnh chỗ , vẫn còn trống, mau xuống chiếm chỗ . Bằng , lát nữa ở toa khác chen qua, các cũng chỗ!”

 

Ôn Dục Bác giọng ban ơn, xong còn dùng ánh mắt thương hại Cố Cẩn: “Thanh niên trí thức Cố, tới đây. Ngồi !”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Cố Cẩn lạnh lùng liếc một cái, khẩy, thèm đáp .

 

“Chó c.ắ.n Lã Động Tân, lòng !” Ôn Dục Bác tức giận .

 

Cố Cẩn liếc một cái lạnh như băng.

 

“Các vị hành khách, lối trong tàu thông, hành khách toa một, thể qua .” Giọng nhân viên tàu vang lên.

 

Lương Quân đằng , với những đang ở lối : “Làm phiền nhường đường một chút! Nhường một chút! Cảm ơn!”

 

“Này! Ai nhường cho mấy ? Nếu nhường, mấy đặt . m.ô.n.g xuống luôn, mệt ?” Ôn Dục Bác châm chọc.

 

“Mọi nhường một chút, bốn vị đó là hành khách toa một. Họ qua , gian của cũng sẽ rộng hơn.” Nhân viên tàu bốn Cố Cẩn, giúp khơi thông lối .

 

Lời của cô vang lên, sắc mặt Ôn Dục Bác lập tức biến đổi đủ màu sắc.

 

Chuyến tàu ở trấn nhiều, toa tàu cũng nhiều, vé giường cứng cũng nhiều.

 

Trong đó, toa 2 là toa giường cứng, còn toa một là toa giường mềm mà chỉ lãnh đạo hoặc địa vị kinh tế xã hội mới thể , mới nổi.

 

Hai toa , yên tĩnh thoải mái, đông , so với toa tàu bình thường, đúng là một trời một vực.

 

Cố Cẩn đây mua vé giường cứng, mà là vé giường mềm.

 

Nghe toa giường mềm thoải mái, là cái thoải mái mà thường tưởng tượng .

 

Vừa mới châm chọc Cố Cẩn mua nổi vé , mắt một cái, Cố Cẩn sắp toa giường mềm.

 

Lương Quân là thật thà, nhân cơ hội châm chọc .

 

Cố Cẩn cũng đầu , càng thèm liếc thêm một cái.

 

Hai phụ nữ theo họ, cũng giống họ, một lời.

 

Ôn Dục Bác cảm thấy mặt đau rát, nóng . bừng, mất hết mặt mũi, lẩm bẩm một câu: “Có tiền thì ghê gớm…” Chỉ là lời thốt , càng cảm thấy khó chịu hơn.

 

Những xung quanh , ý càng thêm sâu xa.

 

Ôn Dục Bác hận thể tìm cái lỗ nào chui xuống.

 

Cố Cẩn mua vé giường , Tần Du ngờ, mua là giường mềm.

 

Đẳng cấp của giường mềm, tương đương với khoang hạng nhất máy bay.

 

Giá cả đắt gấp hai ba bình thường.

 

Hắn mua một lúc bốn vé, thể thấy, thực lực kinh tế của thanh niên trí thức Cố sâu thấy đáy, là cái sự hùng hậu mà cô hề .

 

 

Loading...