Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 450: Món nợ ân tình của em, tôi đến trả

Cập nhật lúc: 2025-11-13 12:48:53
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mau! Mau! Mau bệnh viện!”

 

Cửa sân còn thím Xuân, lớn tiếng nhắc nhở.

 

Tần Biển Rộng phản ứng , lập tức vội vàng đ.á.n.h xe ngựa khỏi sân.

 

“Anh thanh niên trí thức Cố tới là !”

 

“Đừng , thật đúng là chỉ mới trị .”

 

“Vừa lúc Lan Chi sinh con, tới kéo thím Xuân ngoài, con của Lan Chi liền sinh .”

 

Tần Du cũng xe ngựa, lúc xe ngựa ngang qua cổng sân, cô liếc Cố Cẩn một cái.

 

Cố Cẩn mặc áo gió màu xám, ánh mắt cũng đang về phía cô.

 

Tần Du đầu , .

 

“Tần Du bé bỏng. cùng em.” Trên xe ngựa, Sầm Luân đột nhiên nhảy lên.

 

“Tần Du bé bỏng, kỹ thuật đỡ đẻ của em tồi. Châm cứu phong bế huyệt vị cũng chuẩn.” Sầm Luân nương theo ánh trăng, liếc Từ Lan Chi, đầu với Tần Du.

 

“Người vẫn tỉnh .” Tần Du trả lời.

 

Kỹ thuật của cô chê , nhưng đường lên trấn xa.

 

Con của Từ Lan Chi sinh , nhưng nguy hiểm vẫn qua.

 

mà, em ở đây, cảm thấy yên tâm ít.” Tần Du đầu với Sầm Luân.

 

Y thuật của Sầm Luân mười mấy năm kinh diễm cầu, thời trẻ dù đắn thế nào, cô tin ít nhiều gì cũng bản lĩnh thật sự.

 

“…” Sầm Luân chút hổ, nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh, : “Hóa , trong lòng Tần Du bé bỏng, là một tỏa sáng như . Hạnh phúc quá. Cũng may nhờ cái tên Cố Cẩn bé bỏng , cứ nằng nặc kéo qua. Bằng cũng , vị trí của trong lòng Tần Du bé bỏng cao như .”

 

“…Cố Cẩn kéo qua?”

 

“Chứ còn gì nữa? Lão bà bà cho gần nhà bọn họ, là đàn ông. Không cho thì thôi. Lão tử đây cũng lười quản! Lần tới, là nể mặt Cố Cẩn bé bỏng thôi.”

 

“Cố Cẩn bé bỏng lo lắng cho Tần Du bé bỏng của , sợ em bụng mà rước họa . Nên nhất quyết bắt tới.”

 

“…” Tần Du cúi đầu khổ, cái vô tâm vô phế, lòng kháng cự cô như , mà lo lắng cho cô ?

 

“Chị Lan Chi, chị nhắm mắt , nhưng đừng ngủ.” Tần Du đầu Từ Lan Chi, trong đêm tối, mặt cô trắng bệch như tờ giấy.

 

“Đường …” Không dễ , nhanh sẽ xóc.

 

tốc độ , quá chậm.

 

“Tần Du, đừng vội. Cát nhân tự thiên tướng.” Sầm Luân an ủi Tần Du.

 

bác sĩ, , nhiều lúc dựa thời gian và y thuật.” Thiên tướng (ý trời) chỉ là lời bệnh nhân tự an ủi thôi.

 

“Tành tạch… Tành tạch…” Trên con đường yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng máy kéo.

 

“Máy kéo của xã bên cạnh, chúng chặn , nhờ họ đưa chúng lên trấn!” Mắt Tần Du chợt sáng lên.

 

Tốc độ máy kéo nhanh hơn xe ngựa nhiều.

 

“Chị dâu… chị dâu…” Giọng Lương Quân vang lên.

 

Trong bóng tối, Lương Quân từ máy kéo nhảy xuống, đến chiếc xe ngựa đang chở Từ Lan Chi, : “Chị dâu, Cố tìm em, là bên chị thể cần máy kéo, nên em đạp xe mượn máy kéo tới ngay.”

 

Cũng là Cố Cẩn sắp xếp.

 

“À. Tốt! Chúng mau chuyển chị dâu qua máy kéo.” Tần Du chậm trễ, lập tức sắp xếp.

 

Tần Biển Rộng giờ phút Tần Du như Quan Âm Bồ Tát, vội vàng nhẹ nhàng bế Từ Lan Chi lên máy kéo.

 

Có máy kéo, tốc độ đến bệnh viện nhanh hơn nhiều.

 

Không bao lâu, liền đến bệnh viện.

 

Người bệnh nhanh chóng đưa phòng phẫu thuật.

 

Trái tim Tần Du treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống. Đến bệnh viện là an tâm .

 

Cả một đường, gió thu thổi, hề nóng, Tần Du lúc dừng , mới phát hiện cả đều là mồ hôi.

 

“Khoác áo .” Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai, thêm một chiếc áo gió màu xám: “Ban đêm gió thổi, lạnh.”

 

Tần Du đầu, liền thấy Cố Cẩn lưng , chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Chiếc áo gió mang theo ấm, rõ ràng là cởi từ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-450-mon-no-an-tinh-cua-em-toi-den-tra.html.]

 

“Không cần quản!” Tần Du hờn dỗi giật vai, chiếc áo khoác rơi xuống đất.

 

“Khoác !” Cố Cẩn nhặt áo lên, khoác lên Tần Du.

 

Tần Du với ánh mắt lạnh lùng: “Em lạnh thì liên quan gì đến ? Anh thông minh hơn như , tâm trạng em đang , yên tĩnh một chút ?”

 

“…” Lời , cô trả thiếu một chữ. Cố Cẩn thần sắc hổ, : “Đừng quậy!”

 

“Ai quậy với ? Anh yên tĩnh thì ngoài. yên tĩnh, thì là quậy. Cố Cẩn, thật cách áp dụng tiêu chuẩn kép!”

 

Tóm là cô đang tức giận!

 

Loại thể dỗ nổi.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Bệnh nhân cần truyền máu. Nhóm m.á.u A, ai là nhóm m.á.u A?” Cửa phòng phẫu thuật mở , y tá với mấy họ hành lang.

 

.” Tần Du lập tức lên.

 

“Cô . !” Cố Cẩn mặc kệ thái độ của Tần Du, kéo cô sang một bên, đến bên y tá.

 

“Không cần !” Tần Du bướng bỉnh .

 

Từ Lan Chi cứu cô.

 

Lần nếu báo cho cô về âm mưu của khác, hậu quả dám tưởng tượng.

 

Cô nhất định cứu cô , đây là cô nợ cô .

 

“Ngồi yên!” Cố Cẩn trừng mắt cô, trầm giọng ngăn : “Món nợ ân tình của em, đến trả.”

 

“…”

 

Hắn rõ nguyên nhân việc cô , yêu đến điên cuồng, hết, nhưng tại , mỗi cô đến gần, đẩy cô xa ngàn dặm.

 

“Cố Cẩn, đừng tưởng hết thứ. Anh truyền máu, cũng sẽ tha thứ cho ! Cũng sẽ quan tâm .” Tần Du cứng miệng .

 

Đêm . trôi qua trong lo lắng đề phòng.

 

Nửa đêm, ca phẫu thuật của Từ Lan Chi kết thúc, dấu hiệu sinh tồn định, cuối cùng cũng giữ một mạng.

 

Cố Cẩn rút ít máu, lúc ngoài, sắc mặt tái nhợt.

 

Tần Du đành lòng, về nhà liền nấu cho một bát canh trứng gà.

 

“Em , mặc kệ ?” Cố Cẩn ngửi mùi canh trứng gà thơm nồng, đầy hứng thú hỏi.

 

Tần Du lườm một cái, tức giận về phòng .

 

Chưa từng thấy ai miệng mồm đáng ghét như Cố Cẩn.

 

Bậc thang đưa cho , xuống, ngược còn chọc cho cô tức thêm.

 

Khó chịu!

 

Thật là đáng ghét!

 

Nếu lúc cô mặt dày đòi gả cho , cái tính tình dở của , chắc chắn ế mốc meo!

 

Từ Lan Chi ở bệnh viện ba ngày thì về nhà.

 

May mà lúc mang thai, dinh dưỡng đầy đủ, thể hồi phục tệ. Sau một c.h.ế.t sống , trong thời gian ở cữ, đứa bé ngoan, lúc cô hết cữ, khí sắc tồi, trải qua một ca sinh nở nguy hiểm.

 

Hết cữ bao lâu, Tần Biển Rộng tìm Tần Chấn Bân và các lãnh đạo khác trong xã, đề nghị ở riêng với thím Xuân.

 

Thím Xuân mấy đồng ý, nhưng cuối cùng chú Tần Nhị, Tần Tiểu Giang tất cả đều đồng ý, thím Xuân đành thỏa hiệp.

 

Sau mùa hè, việc trị châu chấu của xã hiệu quả tồi, lúa mùa mùa.

 

Cuộc sống trôi qua yên ả, cuối năm nhanh chóng đến.

 

“Tần Du, xem, tớ mặc bộ , về kinh đô ?” Sương muối đầu đông ánh mặt trời hong khô, Quách Quế Trân cầm một bộ quần áo màu đỏ nhạt ướm lên , mong đợi và khẩn trương hỏi Tần Du.

 

Đứa bé trong bụng, bây giờ cũng gần 7 tháng.

 

Vốn định ở xã ăn Tết, nhưng cách đây lâu, ba Lương Quân gửi vài lá thư, hy vọng bọn họ về kinh đô. Nghĩ còn hai ba tháng nữa là sinh, ba chồng gặp, cô cũng đành đồng ý.

 

“Được hết. Mang thai mặc gì cũng , giống như trẻ con , mặc cũng đáng yêu.” Tần Du đáp.

 

“Tần Du, bên ba thanh niên trí thức Cố, cũng mời hai về kinh đô ? Cậu thật sự ?” Quách Quế Trân chút ưu sầu hỏi: “Đi cùng , cũng dễ chăm sóc lẫn .”

 

 

Loading...