Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 449: Ai vừa ném tao?

Cập nhật lúc: 2025-11-13 09:31:16
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tần Biển Rộng, tao là mày. Mày dám động tao ?” Bên ngoài, giọng thím Xuân lạnh lùng vang lên.

 

“Các gì? Kéo tao ngoài gì? Đây là nhà tao.” Không lâu , giọng thím Xuân trong sân xa dần.

 

Tần Du khẽ thở phào, đầu với Từ Lan Chi: “Chị dâu, chị thấy , Biển Rộng quan tâm chị lắm. Biết thím Xuân ở đây sẽ ảnh hưởng chị sinh con, nên lập tức kéo thím ngoài . Bà thể bắt nạt chị , chị với Biển Rộng dọn ở riêng.”

 

“Chị nhất định kiên trì. Phải sống! Nếu chị cố , Biển Rộng sẽ cưới vợ khác. Có kế thì sẽ cha dượng. Xuyên Xuyên và đứa bé , chắc chắn sẽ ngược đãi. Đến lúc đó bọn nó sống thế nào?”

 

“Chị tin em , chị thể !”

 

Từ Lan Chi cũng thấy động tĩnh bên ngoài.

 

Tiếng thím Xuân la lối om sòm vì kéo ngoài là âm thanh nhất mà cô từng .

 

Càng là liều t.h.u.ố.c an thần.

 

Từ Lan Chi cảm động, nước mắt rơi.

 

Tần Biển Rộng đang bảo vệ cô . Cô chỉ là gả nhầm gia đình, chứ gả nhầm .

 

Tần Du rõ ràng cảm nhận ý chí cầu sinh của Từ Lan Chi đang khôi phục.

 

Chỉ cần bệnh sống, cơ hội cứu sống sẽ lớn hơn nhiều.

 

“Chị dâu, giờ ngôi thai thuận, chị em, em rặn, chị liền rặn.”

 

Từ Lan Chi gật đầu.

 

Tần Du hít sâu một .

 

“Rặn .”

 

Từ Lan Chi nắm chặt hai tay, dồn hết sức lực cuối cùng trong .

 

“Oa…” Một tiếng nỉ non vang lên.

 

Một em bé dính m.á.u rơi tay Tần Du.

 

Mặt em bé nhăn nhúm, tím tái.

 

Tiếng của bé nhỏ, yếu.

 

Như tiếng mèo con.

 

Từ Lan Chi nghiêng đầu, đứa bé đỏ hỏn như mèo con, nó đang vung vẩy cánh tay nhỏ xíu, lòng cô mềm nhũn, trong mắt, một tia sáng kiên định lóe lên.

 

“Chị dâu, là con gái.” Tần Du dùng tã lót bọc bé gái .

 

Bà mụ thở phào một , : “Trước là con trai, giờ sinh con gái. Có nếp tẻ. Tốt quá!”

 

sự may mắn kéo dài vài giây.

 

Máu mặt đất một nữa phun như suối.

 

Khắp nơi đều là m.á.u tươi.

 

Đỏ tươi.

 

“Băng huyết.” Bà mụ hoảng sợ kêu lên.

 

“Bà ơi, bế đứa bé ngoài. Bảo Tần Biển Rộng đây.” Tần Du bình tĩnh với bà mụ, nhanh chóng lấy kim châm mang theo , thủ pháp thuần thục, định, phong bế một huyệt vị của Từ Lan Chi, ngăn chặn tình trạng băng huyết.

 

“Chị dâu, đứa bé xinh. Mũm mĩm, đáng yêu lắm.” Tần Du châm cứu cho Từ Lan Chi, ôn hòa với cô .

 

“Đáng yêu là .” Từ Lan Chi thều thào.

 

“Cho nên, chị ráng thêm chút nữa.”

 

“Chị... hình như ráng nổi nữa.” Từ Lan Chi kéo kéo khóe miệng.

 

“Ráng . Chúng lập tức đưa chị đến bệnh viện.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-449-ai-vua-nem-tao.html.]

 

Từ Lan Chi băng huyết sinh, bắt buộc truyền máu, còn tiêm t.h.u.ố.c chống viêm.

 

“Lan Chi, tới .” Tần Biển Rộng đẩy cửa phòng, thấy m.á.u mặt đất, sợ đến run rẩy, là đàn ông mà cũng kìm , nước mắt rơi lã chã.

 

“Anh Biển Rộng, kiếm xe đẩy tay, đưa chị dâu đến bệnh viện ngay. Em đang dùng kim châm phong bế huyệt vị của chị , khóa tinh khí thần, nếu rút kim, chị mất tinh thần là phiền phức đấy.”

 

“Được, !” Tần Biển Rộng lau nước mắt, : “Anh , ngay!”

 

Người bên ngoài Tần Du đưa Từ Lan Chi bệnh viện, hai lời, cùng lấy xe đẩy tay của nhà họ Tần , lót rơm rạ lên.

 

“Xe ngựa, xe ngựa của xã, dùng tạm nhé.” Chú Tần Nhị lập tức nghĩ đến xe ngựa.

 

“Không . Cứ dùng , cứu quan trọng.” Hàng xóm khác lập tức hưởng ứng.

 

Đánh xe ngựa lên trấn, chắc chắn nhanh hơn kéo.

 

“Biển Rộng, rơm rạ, trải chăn lên, bên cũng đắp chăn.”

 

Mọi mỗi một câu, góp ý cho Tần Biển Rộng.

 

Tần Biển Rộng bận đến luống cuống tay chân, đến khi phản ứng , giúp trải rơm và chăn lên xe ngựa xong xuôi.

 

Anh lập tức về phòng, bế Từ Lan Chi cửa, nhẹ nhàng đặt lên xe ngựa.

 

Tần Du những dân làng đang bận rộn, thời khắc khẩn cấp, sự lương thiện và nhiệt tình của những hàng xóm thật sự cảm động.

 

Cứu giúp sinh mệnh, đều là chạy đua với tử thần.

 

Mỗi một phút, mỗi một giây đều vô cùng quan trọng.

 

Sự tham gia và giúp đỡ của bọn họ, khiến cho cuộc giải cứu , trở nên thật ấm áp, và cũng giành giật nhiều thời gian hơn.

 

“Làm gì? Làm gì? Định ?”

 

“Lên trấn?”

 

“Tiền nhà chúng là nước ? Tùy tiện chảy ngoài? Trong thôn ngoài xóm bao nhiêu đàn bà sinh con, ai từng bệnh viện?”

 

Thím Xuân từ bên ngoài chạy về, thấy khí trong nhà đúng, lập tức la lối.

 

“Không chỉ sinh một con nhãi con, mà nó cũng lên mặt theo ?”

 

Biết Từ Lan Chi sinh con gái, bế đứa cháu gái mới sinh , đừng cứ chấp nhặt Từ Lan Chi nữa, nhưng ngờ thím Xuân, đến liếc đứa bé cũng thèm.

 

“Tần Biển Rộng, mày thật sự , thì đừng tiêu tiền của nhà !” Thím Xuân vô tình lạnh lùng , trừng mắt Tần Hương trong đám , cảnh cáo: “Tần Hương, tiền mày đưa hết đây!”

 

Tần Hương mỗi ngày đều lên trấn bán đồ ăn vặt, cũng chút vốn liếng.

 

“Mẹ…” Tuy cô ưa Từ Lan Chi, nhưng cũng Từ Lan Chi c.h.ế.t như .

 

“Tụi bay lấy tiền từ chỗ Tần Hương đúng ? Không trả lời ? Vậy thì hôm nay tụi bay đừng hòng bước khỏi cổng. Tụi bay mà cứ , thì cứ dẫm lên xác tao mà qua!” Thím Xuân càng cản càng hăng, chặn ngay cổng sân, giang hai tay ngăn chiếc xe ngựa đang chở Từ Lan Chi.

 

Thân hình bà vạm vỡ, vững như trụ.

 

“Mẹ, con xin , ?” Tần Biển Rộng bất đắc dĩ và tuyệt vọng, từ xe ngựa bước xuống, quỳ mặt thím Xuân.

 

Chú Tần Nhị kéo thím Xuân, thím Xuân mắng: “Lão già c.h.ế.t tiệt, ông sống nữa ? Ông mà đụng nữa, lão nương ly hôn với ông!”

 

“Đứa nào dám động tao? Tao mà ngã. Tao sẽ ăn nhà đứa đó, ngủ nhà đứa đó!” Thím Xuân hung hăng uy h.i.ế.p những hàng xóm đang bất mãn, động thủ.

 

Những vốn định giúp đỡ lập tức khựng .

 

Thời buổi ai cũng ăn đủ no mặc đủ ấm, thím Xuân thuộc dạng vô赖 lưu manh, ăn vạ ở nhà bọn họ còn tính, chắc chắn còn mắng c.h.ử.i mỗi ngày, ai mà chịu nổi?

 

“Ai, ai đang xách áo tao?” Thím Xuân đột nhiên cảm thấy cổ áo xách lên, hai chân rời khỏi mặt đất, cơ thể bay .

 

“Ối giời ơi! Đứa trời đ.á.n.h nào ném bà?” Bị ném xuống đất, thím Xuân c.h.ử.i ầm lên, ngẩng đầu, lời c.h.ử.i còn liền nuốt ngược trong.

 

Trong bóng tối, Cố Cẩn từ cao xuống bà , ánh mắt lạnh băng là tia sáng đáng sợ.

 

Thím Xuân lập tức sợ co vòi, bệt đất, dám nhúc nhích.

Loading...