Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 445: Cố Cẩn bị bệnh, có phải không?

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:55:14
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà họ Vu.

 

Sau khi chôn cất Úc Lệ Ba, Vu Xuân Mai lập tức lên trấn, nộp văn bản tố cáo hành vi của Vu Đại Khang lên bộ phận giám sát của trấn.

 

Vu Kiến Quân ở trong đó xoay xở một thời gian, nhưng tác dụng gì.

 

Chức vụ bí thư xã của Vu Đại Khang bãi bỏ.

 

Tối hôm Vu Xuân Mai và Vu Kiến Quân rời khỏi xã, hàng xóm sát vách thấy bọn họ cãi đến tận khuya.

 

Sáng sớm hôm , trời sáng, bọn họ hết.

 

Vu Đại Khang sa sút cửa nhà, cầm một chén rượu, híp mắt mặt trời mới mọc, lông mày nhíu chặt .

 

Ngồi thềm nhà một lúc, ông xách chén rượu về phía mộ của Úc Lệ Ba.

 

Dân làng việc ở gần đó thấy ông bên mộ Úc Lệ Ba, lúc thì bia mộ, lúc thì nhổ cỏ khô bên cạnh mộ bà.

 

Giờ phút ông hối hận , ai .

 

Điều duy nhất cảm thán là, cuộc sống của Vu Đại Khang vốn dĩ quá .

 

Vợ chịu thương chịu khó, hiền lành ôn hòa, một trai một gái. Con trai bộ đội, nếu ông và Vu Kiến Quân, ngay từ đầu ích kỷ như , Vu Kiến Quân dù xuất ngũ trở về, việc ở xã cũng sẽ quá tệ. Đằng , vì tiền đồ của , đem cả đời Vu Xuân Mai đó.

 

Nếu Vu Đại Khang đắn trong tác phong, lợi dụng chức vụ của mà lăng nhăng, hoặc là đối xử với Úc Lệ Ba một chút, cũng sẽ đến nỗi như bây giờ, biến thành kẻ cô độc.

 

Úc Lệ Ba biến thành một nấm mồ đất.

 

Vu Xuân Mai hận cha và trai , chắc chắn sẽ bao giờ về nữa.

 

Loại chỉ như Vu Kiến Quân, bây giờ Vu Đại Khang còn là bí thư nữa, e rằng cũng sẽ thèm ngó ngàng đến ông .

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Cuộc sống như giữ, Vu Đại Khang đúng là giỏi phá hoại thật.

 

Tần Du ở nhà nghỉ ngơi một tuần, thể hồi phục tồi.

 

Cố Cẩn vẫn gần giống như , chăm sóc cô cẩn thận tỉ mỉ, mỗi ngày đều nước đường đỏ, cơm nước thì nhờ Thẩm Hồng Mai sang , thịt nạc thì là sườn, hoặc là gà vịt cá. Buổi tối còn đun nước ấm cho cô.

 

tuyệt đối đến gần cô.

 

“Tần Du, Tần Du. Trạm y tế bác sĩ mới tới, gặp ?” Tần Du ngang qua trạm y tế, định đến chỗ cụ Quý, thì Mạnh Tuyết giữ .

 

Cô còn kịp trả lời, Mạnh Tuyết lập tức kích động và hưng phấn chia sẻ: “Trông trai lắm. Ngang ngửa với thanh niên trí thức Cố nhà . Tính tình thì lạnh lùng, nhưng cái vẻ trai xỉu đó, thể thích. Anh ở trạm y tế một , tớ cũng dám .”

 

“…” Sầm Luân lạnh lùng?

 

Sầm Luân lúc mà lạnh lùng chỗ nào, rõ ràng là một tên tấu hài mà.

 

“Cậu là y tá ở trạm y tế, dám ?” Tần Du chút khó hiểu.

 

“Tớ căng thẳng.” Mạnh Tuyết kéo Tần Du .

 

“…”

 

“Sao bác sĩ về xã ai cũng trai thế nhỉ. tính tình bọn họ cũng quái quá.” Mạnh Tuyết ưu sầu .

 

Thẩm Triết đến đây, tuy đeo kính, nhưng thực cũng . Không đến hành động của , thật sự là một bác sĩ .

 

Ôn hòa lễ độ, dễ gần. Nói chuyện với ai cũng như tắm gió xuân.

 

Bác sĩ Sầm , thì thật, nhưng lạnh lùng quá.

 

Đôi mắt như , mà chỉ cần liếc nhẹ một cái, cứ như băng sương.

 

Không ai dám đến gần.

 

Trạm y tế đây nhờ Thẩm Triết mà tiếp đón một đợt bệnh nhân, bây giờ bệnh nhân nhiều lắm.

 

Dân làng bác sĩ mới đến đặc biệt kiêu ngạo, lời nào, lạnh đến phát run, nên đến khám bệnh càng ít.

 

Trong trạm y tế, vắng vẻ, thường chỉ cô và hai .

 

“Để tớ xem thử.” Tần Du vô cùng nghi hoặc.

 

theo Mạnh Tuyết, đến bên cửa trạm y tế, khẽ ngó trong.

 

Sầm Luân vặn đang khám bệnh.

 

Bệnh nhân mặt , căng thẳng, vô cùng tự nhiên.

 

Sầm Luân đeo ống , mặt biểu cảm tim cho bệnh nhân một chút, ngước đôi mắt chút ấm bệnh nhân, giọng lạnh tanh: “Uống thuốc. Ngày ba , bữa ăn.”

 

Không nguyên nhân, bệnh tình.

 

Nói thêm một lời, dường như cũng lãng phí nước bọt.

 

“Ờ…”

 

Sầm Luân , thật đúng là khác so với bộ dạng ở nhà cô.

 

Cái vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm , thật giống một bác sĩ dễ gần chút nào.

 

Khó trách Mạnh Tuyết sợ mê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-445-co-can-bi-benh-co-phai-khong.html.]

 

“Tớ lừa chứ?” Mạnh Tuyết khẽ với Tần Du.

 

“Ừ.” Tần Du đáp.

 

mà bộ dạng , ngược vài phần tương tự với của nhiều năm .

 

“Hay là, hôm nay việc ở trạm y tế chúng tớ ?” Mạnh Tuyết kéo Tần Du .

 

Tần Du : “Tuy bác sĩ Sầm bộ dạng khó đến gần, nhưng tớ cảm thấy chắc cũng tệ lắm .”

 

“Không tệ?”

 

“Ừ.”

 

“Tần Du bé bỏng, đến ?” Trong trạm y tế, giọng Sầm Luân quyến rũ, kéo dài âm cuối.

 

Tần Du rùng một cái, nổi hết cả da gà.

 

Mạnh Tuyết kinh ngạc Tần Du: “Hai quen ?”

 

Tần Du gật gật đầu: “Có gặp qua một .”

 

“Chỉ là gặp một ?”

 

Giọng điệu, ngữ khí chuyện, khác với khác.

 

Thậm chí còn mang theo vị . sủng . nịnh nồng đậm.

 

“Thật sự chỉ gặp một .” Tần Du trả lời.

 

“Ồ.” Mạnh Tuyết thấy ưu sầu.

 

Sầm Luân gặp Tần Du một , mà chuyện giọng thiết như .

 

Cô đây ở chung trạm y tế với lâu như , còn thấy nhiệt tình bao giờ.

 

“Lại đây, để tái khám cho em.” Sầm Luân vẫy tay.

 

Tần Du xuống bên cạnh .

 

“Mấy ngày nay cảm thấy khỏe ?” Sầm Luân kiên nhẫn, hai mắt ôn hòa hỏi.

 

Mạnh Tuyết cùng Tần Du, cảm thấy như ảo giác.

 

Sầm Luân bộ dạng ôn hòa như thế , ánh mắt Tần Du, dịu dàng đến mức thể chảy nước.

 

“Cũng tạm ạ.” Tần Du trả lời.

 

“Có chỗ nào thoải mái ?”

 

“Không .”

 

“Lần đưa cho Cố Cẩn bé bỏng một quyển sách hướng dẫn chăm sóc khác, theo sách mà chăm sóc em ?” Sầm Luân quan tâm hỏi.

 

Cuốn sách của , còn xem xong, mới xem một nửa, mà Cố Cẩn nỡ lòng nào cướp mất của .

 

Tình tiết mới xem một nửa, thật sự mạng .

 

Tình tiết tiếp theo rốt cuộc thế nào a!

 

“Chắc là .” Tần Du nghĩ nghĩ .

 

Cố Cẩn mấy ngày nay thực xem sách mấy, sáng sớm dẫn Lý Chấn Vũ và Hắc Ha lên núi rèn luyện thể, đó đến trường dạy học, trở về thì đun nước, nấu cơm, hâm nóng thức ăn cho cô.

 

mà hai ngày nay, sách vẻ chăm chỉ hơn một chút. Hôm qua về đến nhà, liền cầm một cuốn sách, ngừng, vô cùng nghiêm túc.

 

“Vậy dịu dàng với em ?” Sầm Luân hỏi dò.

 

“? Cũng ạ.” Tần Du đáp.

 

“Hắn kiểm soát cảm xúc của ? Em thương ?” Sầm Luân hỏi Tần Du.

 

Khóe miệng Tần Du vẫn lành lặn, cổ dấu vết.

 

Cố Cẩn thể kiểm soát chính ?

 

Cuốn sách cấm mà cướp , phát huy tác dụng ?

 

Cố Cẩn trả sách cho , mà mỗi ngày đều đang nghiền ngẫm, thực hành?

 

Sầm Luân thầm trong lòng, tức khắc cảm thấy vận may quá, đúng là vô tình cắm liễu, liễu xanh!

 

Tần Du nhíu mày, dường như hiểu điều gì đó.

 

đầu, với Mạnh Tuyết: “Mạnh Tuyết, tớ vài chuyện cần hỏi riêng bác sĩ Sầm, tớ chuyện riêng với một lát.”

 

“À, .” Mạnh Tuyết ngoài.

 

“?” Sầm Luân mong chờ Tần Du, quá chuyện vợ chồng son của Cố Cẩn.

 

“Bác sĩ Sầm, Cố Cẩn bệnh, ?” Mạnh Tuyết ngoài, Tần Du liền thẳng , nghiêm túc hỏi Sầm Luân.

 

 

Loading...