Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 438: Tôi đang thực thi chính nghĩa
Cập nhật lúc: 2025-11-13 04:38:52
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Thanh Liên Vu Đại Khang, Cố Cẩn, lập tức phủ nhận: “Không . Không Cố Cẩn! Cố Cẩn nhân phẩm đàng hoàng, yêu ghét rõ ràng, thể loại chuyện ?”
Cô nhốt trong phòng tạm giam, mỗi đêm đều thấy tiếng Úc Lệ Ba gào . Úc Lệ Ba thê lương trách mắng cô , hổ. Bà tóc tai rũ rượi, lè lưỡi, giọng ai oán đáng sợ, bà bây giờ thành quỷ, kéo cô theo!
Trong mơ là tiếng Úc Lệ Ba đuổi theo cô , tỉnh mở mắt , thấy chính là bộ dạng tóc tai rũ rượi của Úc Lệ Ba, thấy chính là tiếng quỷ sói gào. Ngày đêm quấy nhiễu, cô mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng.
Cố Cẩn tìm đến, [567 tiếng Trung yue20 ] với cô , chỉ cần cô đến mộ Úc Lệ Ba sám hối, cô liền thể thoát khỏi ác mộng.
Lúc Cố Cẩn chuyện với cô , khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh như tượng tạc đong đầy vẻ dịu dàng, trong mắt chỉ cô , giọng trầm thấp, hệt như tiếng đàn cello, du dương êm tai. Hắn bao giờ ôn hòa chuyện với cô như , cũng bao giờ cô dịu dàng đến thế.
Hắn đang cứu cô . Bọn họ cùng xuống nông thôn, đến cuối cùng, vẫn bỏ mặc cô . Khi cô gặp khốn cảnh, chỉ đường cho cô .
“Vu Đại Khang, ông còn chối ? Ông bậy bạ, là ông thừa nhận quan hệ của chúng ?” Hạ Thanh Liên lạnh giọng chất vấn Vu Đại Khang.
Vu Đại Khang nặng nề Hạ Thanh Liên, cần , con mụ chắc chắn là điên .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hạ Thanh Liên mà đây, bao giờ ăn lựa lời như , cô ý chí kiên định, rõ gì hơn bất cứ ai, mà bây giờ bất chấp hậu quả, tự mối quan hệ bất chính giữa cô và .
Cô rõ hơn ai hết, những mối quan hệ chỉ cần phơi bày ánh sáng là sẽ c.h.ế.t!
Cô từ kinh đô đến, giống phụ nữ nông thôn nông cạn, tâm tư đơn giản. Cô nhiều như , rốt cuộc là chịu kích thích gì?
“Thanh niên trí thức Hạ, cô mệt . Đừng nữa.” Đôi mắt Vu Đại Khang trợn lên, nặng nề cảnh cáo Hạ Thanh Liên: “Không nữa!”
Hạ Thanh Liên thể tin Vu Đại Khang, nôn nóng và khẩn trương : “Nói! Ông , nếu Úc Lệ Ba sẽ tìm đến ông. Bà , khi c.h.ế.t, dù thành quỷ cũng sẽ tha cho cả hai chúng ! Bà thành quỷ thật ! Mỗi đêm bà đều đến ám !”
“Nói bậy bạ! Người c.h.ế.t là c.h.ế.t ! Làm gì quỷ?” Vu Đại Khang gân cổ lên, cứng rắn phản bác.
Hắn dường như hiểu điều gì, đầu, oán độc Cố Cẩn: “Cố Cẩn, là mày giả thần giả quỷ, hù dọa thanh niên trí thức Hạ, ?”
“Cây ngay sợ c.h.ế.t , ban đêm sợ quỷ gõ cửa!” Cố Cẩn từ đầu đến cuối, thần sắc thản nhiên, năng nhanh chậm.
Giọng vẫn lớn, nhưng như tiếng sấm, giáng mạnh tim Vu Đại Khang và Vu Kiến Quân.
“Cố Cẩn, mày mấy chuyện ý nghĩa gì? Làm cho một đàn bà hóa điên hóa dại, đó tố cáo cha tao. Có ý nghĩa ?” Đôi mắt Vu Kiến Quân rực lửa Cố Cẩn, : “Tao cho mày một cơ hội, mày là mày con đàn bà phát điên. Nên nó mới ở đây năng lảm nhảm. Tao sẽ tha cho mày.”
Đôi mắt Cố Cẩn nhướng lên, cặp mắt sâu thẳm giấu vẻ giễu cợt: “Vu Kiến Quân, thực thi chính nghĩa, từ khi nào trở thành chuyện vô nghĩa ?”
Ngọn lửa trong mắt Vu Kiến Quân càng bùng lên, nặng nề hỏi: “Kẻ chống lưng cho mày là ai? Ai cho mày lá gan đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-438-toi-dang-thuc-thi-chinh-nghia.html.]
Khóe miệng Cố Cẩn nhếch lên một nụ giễu cợt đúng mực: “Người chống lưng cho tao? Người chống lưng cho tao là hàng ngàn, hàng vạn quần chúng nhân dân, những đôi mắt sáng như tuyết!”
“Mày bớt giả nhân giả nghĩa !” Vu Kiến Quân trầm giọng .
“Nghe lời của mày, là bắt chống lưng cho tao, diệt trừ cả tao lẫn đó?” Cố Cẩn buồn hỏi vặn : “Chuyện mày thật sự . Mày chỉ là một thằng quản lý hậu cần trong quân đội, tay mày ngắn lắm. Không quản , nhưng mày thể tìm vị lãnh đạo mù mắt của mày , mà thế nhưng cảm thấy mày tồi.”
“…” Vu Kiến Quân.
“Đừng, đừng thẹn quá hóa giận! Trong hàng ngũ cách mạng, lòi một con sâu rầu nồi canh như mày, thật đúng là bất hạnh của nhân dân!” Cố Cẩn than thở, lắc đầu.
"Cố Cẩn, mày mới là sâu rầu nồi canh! Mày đức hạnh thế nào, ai mà rõ. Đánh gây sự, lúc nào thiếu mày?”
“Nói cứ như là tao oan cho mày lắm !” Cố Cẩn .
“Cố Cẩn, mày tư cách phán xét tao, cũng tư cách phán xét cha tao! Tao cho mày , mày chẳng là cái thá gì cả, mày dỗ con đàn bà đến đây, mấy lời điên điên khùng khùng đó, thì tác dụng gì? Mẹ tao là tự sát, chuyện , dù thế nào, cũng thể định tội chúng tao !”
Ánh mắt Cố Cẩn sắc lạnh như dao, nhạo: “ là định tội ! Cha mày cùng con đàn bà khác bức tử mày, tội ác trực tiếp, nên định tội . Mày con trai, truy cứu trách nhiệm, còn thấy may mắn cho ông cha cặn bã của mày. Không , còn tưởng mày là con trai do Hạ Thanh Liên sinh đấy.”
“Con nó, mày tiếng đấy ? Mày đúng là c.h.ế.t!” Vu Kiến Quân hung hăng Cố Cẩn, gồng lên, giống như một con dã thú hung dữ, xé nát Cố Cẩn ngay lập tức. Hắn bao giờ sỉ nhục như .
“Đủ !” Giữa đám đông đột nhiên vang lên một tiếng hét lạnh lùng, đột ngột mà cuồng loạn, lời là do Vu Xuân Mai, đang đến gần như ngất bên mộ Úc Lệ Ba, gào lên.
Cô vẫn luôn quỳ mộ Úc Lệ Ba, ngừng, đến mức khiến gần như cảm nhận sự tồn tại của cô . Tiếng hét long trời lở đất , nhớ , Úc Lệ Ba ngoài một đứa con trai, một chồng, còn một đứa con gái.
“Xuân Mai, em sang một bên !” Vu Kiến Quân thấy Vu Xuân Mai hét mặt , vô cùng mất kiên nhẫn .
“Em ở ?” Vu Xuân Mai dậy, mắt đỏ hoe chất vấn: “Anh bảo em ở ? Anh thanh niên trí thức Cố tiếng , là tiếng chắc?”
“Xuân Mai! Em phản ?” Ánh mắt Vu Kiến Quân lạnh lùng quát lớn Vu Xuân Mai: “Chuyện giữa đàn ông, em đừng xen !”
“Đây là chuyện giữa đàn ông các ? Đây là của em!” Vu Xuân Mai chỉ ngôi mộ . “Mẹ của em! Là của em!”
“Sau khi em về nhà, thấy . Các cho bất cứ ai đến nhà chúng , cũng cho khác chỉ chỉ trỏ trỏ! Còn cho em lung tung trong công xã! Hóa , hóa chuyện là như thế !”
Đôi mắt Vu Xuân Mai chằm chằm Vu Đại Khang, gào hỏi: “Cha, c.h.ế.t, thật sự là ‘nhờ’ cha cả! Bạo lực lạnh, cùng con đĩ điếm khác gian díu với , kích thích ! Cha hại c.h.ế.t , trong lòng cha thấy thoải mái lắm ?”
“Vu Xuân Mai, đó là cha đấy!”
“Là cha thì thế nào? Ông xứng chồng? Có xứng cha ?” Vu Xuân Mai lạnh lùng hỏi vặn , sang Vu Kiến Quân, nước mắt cô một nữa tuôn rơi: “Cũng đúng, cha như , thể một đứa con trai bất hiếu, một trai gì như ?”
“Xuân Mai, em bình tĩnh một chút! Anh với cha hại em bao giờ ? Anh với cha nếu tiền đồ, thì ngày tháng của em sẽ dễ chịu ? Em đừng phân biệt sơ, vài câu, vội tin ngoài! Làm tình cảm chúng xa cách!” Ánh mắt Vu Kiến Quân dịu một chút, còn khí thế lăng như , mà chút kiên nhẫn dỗ dành Vu Xuân Mai.