Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 437: Hắn bôi nhọ tôi

Cập nhật lúc: 2025-11-13 04:38:51
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Cẩn nhếch môi, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng và khinh bỉ. Cái ánh mắt xuống từ cao của , khiến Vu Kiến Quân cực kỳ khó chịu: “Cố Cẩn, hôm nay là ngày hạ táng tao, mày nếu điều một chút, thì ngoan ngoãn cút cho tao!”

 

Ý trong mắt Cố Cẩn càng sâu, nhưng ngoài ý , còn một cảm giác áp bức khiến Vu Kiến Quân và Vu Đại Khang run sợ.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Mày gì?” Đôi mắt Vu Kiến Quân u ám, nặng nề hỏi.

 

Cố Cẩn tiện tay bứt một cọng cỏ đuôi ch.ó ngả vàng bên cạnh, ngậm ở khóe miệng, xuống một tảng đá bên cạnh, môi nhếch lên, hỏi: “Vu Kiến Quân, mày đang sợ cái gì? Sợ cha mày chuyện , khác ?”

 

Cái giọng điệu bất cần đời, thái độ kiêu ngạo khó thuần đó, khiến Vu Kiến Quân và Vu Đại Khang phát điên.

 

“Thanh niên trí thức Cố, bí thư Vu chuyện gì thế?”

 

tò mò lên tiếng hỏi. Đã lâu lắm họ thấy thái độ ngông nghênh coi ai của Cố Cẩn, bây giờ đột nhiên thấy, cảm giác thiết đến lạ.

 

Lúc thanh niên trí thức Cố mới đến công xã, chính là bộ dạng . Hồi công xã bọn họ với công xã bên cạnh đ.á.n.h vì tranh nước, Cố Cẩn cũng sườn đồi cao, xuống bọn họ cãi vã, đó tay, công xã bên cạnh thua tơi bời.

 

“Các ý gì? Thằng điên vài câu, các liền tin? Bộ dạng của nó, thể chuyện gì ? Phá hoại đại sự an táng của khác, đúng là cầm thú bằng!” Vu Kiến Quân lạnh giọng quát lớn.

 

“Vu Kiến Quân, mày tức giận như gì?” Cố Cẩn ảnh hưởng, chậm rãi : “Tao đến đây là để giải oan cho mày.”

 

“Giải oan cho tao? Mẹ tao oan khuất gì? Mày đồi, rõ ràng là đang xem trò của nhà tao!”

 

“Con trai ngoan!” Cố Cẩn bỗng nhiên , kêu một tiếng.

 

“?”

 

“Tao mà sinh đứa con trai như mày, tao đ.á.n.h c.h.ế.t ngay tại chỗ. Sống mà bất hiếu với , chỉ vì bản , đúng là lãng phí lương thực!” Giọng Cố Cẩn vẫn cứ thong thả như cũ.

 

“Mày... nó mới lãng phí lương thực!”

 

Cố Cẩn nhổ cọng cỏ đuôi ch.ó trong miệng , lười biếng “xì” một tiếng: “Mày với cha mày đúng là cùng một giuộc!”

 

Vu Kiến Quân tức giận đến mức đỉnh đầu thiếu điều bốc khói, mà Cố Cẩn thì vẫn cứ thản nhiên như , hai đối chọi, ai cao ai thấp, thực rõ ràng.

 

Mọi xem càng lúc càng hăng hái. Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt và coi thường của cha con Vu Đại Khang đối với Úc Lệ Ba, bọn họ thậm chí cảm thấy Cố Cẩn chọc tức hai cha con họ như , thật sự hả hê.

 

“Cố Cẩn, mày cút cho tao! Ăn bậy bạ, vu khống danh dự của tao và cha tao! Tao cho mày , mày mà lý do, lão tử…”

 

“Mày tìm , nhốt tao , bắt tao tù?” Cố Cẩn nhướng mi, đôi mắt u ám, giọng đột ngột lạnh mấy phần, hỏi vặn .

 

Cả sườn núi đều vang vọng giọng của Cố Cẩn. Mọi , lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Vu Kiến Quân. Cố Cẩn , là Vu Kiến Quân tìm nhốt ...

 

“Mày bậy bạ…”

 

“Tao bậy quan trọng, quan trọng là, tao thể bôi nhọ các . Tới đây!” Cố Cẩn dậy.

 

Mọi theo tầm mắt của . Chỉ thấy mấy đàn ông, đang đẩy một phụ nữ mặt đầy vết m.á.u . Người phụ nữ đó mặc áo bông vải, tóc tai buộc vội, rối tung xõa xuống mặt, trông chút quen mắt. Nhìn kỹ , đúng là quen thuộc.

 

Hạ Thanh Liên! Sao cô biến thành bộ dạng ? Vết thương mặt dài sâu, lành, chắc chắn cũng hủy dung.

 

Cố Cẩn gật đầu với Hứa Cây Cột, đang áp giải Hạ Thanh Liên. Hứa Cây Cột đẩy thẳng Hạ Thanh Liên về phía mộ phần Úc Lệ Ba, Hạ Thanh Liên khuỵu xuống đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-437-han-boi-nho-toi.html.]

“Xin ! Xin ! Dì Úc, là con với dì! Con sai !” Hạ Thanh Liên sững sờ mộ Úc Lệ Ba vài giây, đó dùng sức dập đầu xuống đất.

 

“…” Sắc mặt Vu Đại Khang khẽ biến.

 

“…” Vu Kiến Quân mặt đầy nghi hoặc.

 

“…” Mọi càng thêm ngơ ngác.

 

Hạ Thanh Liên dừng , dập đầu, ngừng : “Tối hôm đó, khi các uống rượu mừng về, con và Vu Đại Khang ở trong phòng của dì, cùng ông chuyện bậy bạ, là để chọc tức dì.”

 

“Con chọc tức c.h.ế.t dì! Con chỉ nghĩ dì sẽ nổi điên phát rồ sinh bệnh. Mục đích của con đơn giản, con chỉ dì thu hút sự chú ý của Tần Du và Cố Cẩn. Như con mới thể cho bắt Hứa Tiểu Cầm .”

 

“…” Vu Đại Khang.

 

“…” Mọi kinh ngạc Vu Đại Khang.

 

Mọi đều cảm thấy cái c.h.ế.t của Úc Lệ Ba ẩn tình. chuyện ai tận mắt thấy, thể kết luận, mà miệng Vu Đại Khang quá kín, chỉ thể đoán già đoán non. Lời của Hạ Thanh Liên , liền hiểu. Hóa thật sự ẩn tình!!!

 

“Bắt Hứa Tiểu Cầm, con liền thể bắt Tần Du. Bọn họ hai đều bắt , mục đích của con liền đạt . Con thật sự dì c.h.ế.t! Người dì c.h.ế.t là Vu Đại Khang!” Hạ Thanh Liên dập đầu thật mạnh, mặt đầy sợ hãi, cố gắng phủi sạch quan hệ của .

 

Sắc mặt Vu Đại Khang đột biến: “Mày đang nhảm nhí gì thế? Mày điên , đừng kéo tao xuống nước!”

 

Hạ Thanh Liên bỗng nhiên đầu, lạnh lùng : “ điên! Ông đừng dùng cái cớ điên, để che đậy tất cả những chuyện ông !”

 

“Đồ điên! Đồ điên! Mày cút ngay cho tao! Không thì đưa mày bệnh viện!” Vu Đại Khang tức giận mắng. Hắn định tay với Hạ Thanh Liên, thì của Cố Cẩn mang đến ngăn cản.

 

“Vu Đại Khang, ông mới là đồ điên! Ông tưởng cũng giống như Úc Lệ Ba ? Không bệnh tâm thần cũng ông tra tấn thành bệnh tâm thần, đang yên đang lành, đưa bệnh viện tâm thần thì dù điên, cũng biến thành điên!”

 

“…” Mọi hít một khí lạnh! Vu Đại Khang đây đưa Úc Lệ Ba khám bệnh, hóa là đưa đến bệnh viện tâm thần? Hèn gì Úc Lệ Ba lúc tỉnh lúc mê, thỉnh thoảng bình thường, thỉnh thoảng bình thường, cứ như thần kinh.

 

“Lúc ông ngủ với , ông , ông thể đảm bảo nhất định sẽ suất học đại học công nông. , cuối cùng chẳng vẫn học đại học ?”

 

“Cô đại học, là do ?” Vu Đại Khang trầm giọng hỏi , trong miệng đầy vẻ oán hận.

 

“…” Vu Đại Khang hỏi vặn như , chẳng chứng thực, đây thật sự một chân với Hạ Thanh Liên ?

 

“Là tại Tần Du và Cố Cẩn. Bọn họ hủy hoại danh dự của , hủy hoại tất cả của ! chọc tức Úc Lệ Ba, nhưng ông , bà chỉ c.h.ế.t, ông mới nhẹ nhõm!”

 

“Cho nên, ngày đó khi các uống rượu mừng xong, trói Úc Lệ Ba . Ông sờ soạng , kích thích bà , ông hỏi bà , bà cái gì? Bà nấy, chỉ cái hình khô quắt, với cái bộ dạng vàng vọt c.h.ế.t sống! Ông còn , bà bằng c.h.ế.t !”

 

“Úc Lệ Ba, là tự bà chịu nổi cú sốc , tự bà tìm đến cái c.h.ế.t, liên quan đến !” Hạ Thanh Liên lảm nhảm năng lộn xộn. Lặp lặp nhiều nhấn mạnh cái c.h.ế.t của Úc Lệ Ba liên quan đến .

 

“…” Tất cả đều Vu Đại Khang. Mọi chân tướng phơi bày mắt. Hóa sự thật là như thế !

 

là đồ đạo mạo giả tạo! Úc Lệ Ba vốn đang yên , đưa bệnh viện tâm thần, tâm địa quá độc ác. Tâm lý vốn yếu ớt, còn mang phụ nữ khác đến diễn cảnh ân ái mặt bà , sỉ nhục bà gì, khiến bà quẫn trí tìm đến cái c.h.ế.t, đúng là quá táng tận lương tâm!!

 

Vu Đại Khang luống cuống tay chân, sắc mặt tái nhợt, mắng: “Hạ Thanh Liên, mày bậy bạ! Mày xúi giục, ?”

 

Ánh mắt càng ngày càng lạnh, càng ngày càng cảm thấy mặt chính là ác quỷ.

 

Sắc mặt Vu Đại Khang càng thêm hoảng loạn, chỉ tay về phía Cố Cẩn, lớn tiếng tố cáo: “Không đúng! Đây là Cố Cẩn uy h.i.ế.p mày , ? Là nó giật dây, bắt mày bôi nhọ tao như !”

 

 

Loading...