Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 403: Ta còn là quan môn đệ tử!
Cập nhật lúc: 2025-11-12 08:43:02
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ lừa bọn họ chỗ nào? khám chữa bệnh cho họ cả tháng trời!” Trâu thần y đất, vô cùng phục.
“Ông gọi đây là trị liệu ? Vạn vật tương sinh tương khắc! Ông nghĩ cứ cắm đầy kim bạc lên cổ Tiểu Cầm, châm tất cả các huyệt vị, là đúng ?”
“Cái gọi là đúng bệnh hốt thuốc, là dựa theo chứng bệnh mà dùng thuốc, mà châm cứu! Chứ châm loạn xạ một trận.”
“Cơ thể con nhiều bệnh thể tự lành, ông cứ châm bừa, nếu khỏi, thì ông kể công của . Không khỏi thì ông bệnh của vốn nặng, t.h.u.ố.c chữa, ông chỉ thể cố hết sức.”
“…” Trâu thần y kinh ngạc Tần Du, chút tâm tư nhỏ mọn của ông , cứ như Tần Du thấu.
Quả thực, ông vốn dĩ dựa lý lẽ để hành tẩu giang hồ, lừa ai thì đó. Châm cứu chữa bệnh cho , phần lớn đều là mấy huyệt dưỡng sinh, c.h.ế.t .
Bệnh tình lên thì tính là công của ông , bệnh tình thì là do trời, ông bất lực.
“Sư phụ của đời thấy quá nhiều kẻ thừa nước đục thả câu như ông ! Ông dặn , hành y cẩn trọng, vững tâm!” Tần Du xổm xuống bên cạnh Trâu thần y.
Ánh mắt Trâu thần y lấp lóe, căn bản dám thẳng Tần Du.
Ông thực vẫn giãy giụa phút cuối, rằng cô gái đang lừa ông .
cô hiểu huyệt vị, còn chỉ công năng của từng huyệt, thực sự giống đang hù dọa.
Biết thật sự là “Đệ nhất châm Nam Quốc” quan môn tử ( tử chân truyền).
Nếu tuổi còn trẻ như , thể nhiều thế?
Ngay cả tâm tư của loại như bọn họ cũng nắm rõ như !
“Cho nên ông còn gì ?”
“, ! Cô thể thừa nhận công lao chữa bệnh cho cô bé của ! thật sự dốc lòng chữa trị!” Trâu thần y .
“Cho nên ông trả tiền khám bệnh?” Tần Du hỏi ngược .
Lại thấu tâm tư, Trâu thần y: “…”
“Không trả đúng ? Vậy đưa đến Cục Cảnh sát! Dùng danh nghĩa nhà nước nghiêm cấm các phương thức trục lợi bất chính! Chắc cũng phán vài năm! Hoặc là chỉ định đ.á.n.h chuồng bò chuồng ngựa!” Tần Du lên, thần sắc thanh đạm .
“Cô nương thể như ? Cô là quan môn tử của Đệ nhất châm Nam Quốc ? Không phát huy Trung y, minh oan cho Trung y. Ngược còn chèn ép trong nghề! Ta bây giờ lý do hoài nghi ngươi, những gì ngươi đều là dối trá!” Trâu thần y run rẩy.
Thời trẻ ông vì dùng châm cứu chữa bệnh mà bêu riếu ngoài đường, thật sự nhốt chuồng ngựa. Cái mùi phân ngựa hôi thối, mùa hè đầy muỗi, đó là bóng ma cả đời của ông .
“ ông tin, chẳng lẽ ?” Tần Du khẽ.
“…”
“… Tiền rốt cuộc trả ?” Tần Du trầm giọng hỏi: “Không trả bây giờ liền!”
“Không trả, mà là bây giờ tiền!” Trâu thần y nháy mắt kêu .
“Một ngày một đồng, một tháng ba mươi đồng! Ông tiêu hết ?”
“Phải!” Trâu thần y gật đầu.
Mỗi kiếm tiền, ông liền cầm ăn nhậu với .
Mỗi khi đến một nơi, tạo dựng uy tín, đều nhờ đám phối hợp diễn kịch.
Cho nên kiếm tiền, cũng một ông hưởng hết.
Lần ông đến thị trấn Linh Khê, vất vả lắm mới dò la ông chủ Hứa ở chợ đen cô em gái bệnh, ông chủ Hứa kiếm tiền, đặc biệt cưng chiều em gái.
Bọn họ tính toán vặt lông cừu thêm một mớ, sống thoải mái một thời gian.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ai ngờ hôm nay đụng thứ dữ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-403-ta-con-la-quan-mon-de-tu.html.]
“Ha hả! Các tiêu tiền cũng giỏi thật!”
“Cầu xin cô, đại tử! Đừng đưa tù, già trẻ, mà thì bọn họ sẽ c.h.ế.t đói! Hay là, cô thu đồ ? mỗi ngày việc, kiếm tiền, đó từ từ trả !”
“Ông nghĩ quá!” Tần Du một mực từ chối!
Cô cô là tử của Đệ nhất châm Nam Quốc, ông đồ của cô, chẳng là đồ tôn của Lý Chi Minh ?
Như cũng bám víu quan hệ, cửa !
“Chỗ của Cây Cột thiếu , tạp vụ một ngày một hào! Trừ cơm ăn nước uống, khi nào ông trả xong ba mươi đồng , thì khi đó thể !”
“Một ngày một hào, cũng quá bóc lột !”
“Còn nữa, bộ kim châm của ông tệ!” Tần Du cầm một cây kim bạc lên , kim nhỏ, chất bạc thuần, là kim châm loại nhất.
“Đây là của .” Bộ kim châm tốn của ông ít tiền! Còn đắt hơn ba mươi đồng!
“ tịch thu! Khi nào ông trả xong tiền, sẽ trả cho ông.” Tần Du cắm kim bạc túi đựng kim.
“Cô!”
“Không đồng ý! Vậy đưa đến Cục Cảnh sát?”
“Cô nương tha mạng! đồng ý, ! Được ! Chờ xong, cô nhất định trả cho .”
Tần Du cuối cùng cũng , đầu với Hứa Cây Cột: “Cây Cột, tiền công chị giúp em đó, dùng tùy em!”
Hứa Cây Cột xem đến ngây , chị dâu đúng là chị dâu của .
Cứ như mấy câu, thu phục vị thần y , còn biến ông thành trợ thủ cho .
Lại còn nắm chặt điểm yếu của ông .
“Dùng! Dùng!” Hứa Cây Cột liên tục gật đầu.
Cậu tin chị dâu.
“Cây Cột, nếu em tin chị, chị đưa Tiểu Cầm về công xã, tìm sư phụ chị xem thử. Có lẽ sẽ chuyển biến . Tiểu Cầm khỏi bệnh, em cũng cần tiêu tiền oan uổng nữa.” Tần Du nữa với Hứa Cây Cột một cách nghiêm túc.
“Em tin chị. Trước đây Cố cũng chị dâu y thuật, sớm chị , em mời chị từ lâu.” Hứa Cây Cột đầu Cố Cẩn.
Cố Cẩn tỏ vẻ cũng bất ngờ, Tần Du mới y tá mấy ngày, học với Quý lão mấy ngày, thể hiểu bao nhiêu? Vả bệnh tình của Tiểu Cầm, cũng dám tùy tiện đề cử.
Giờ xem , cô giống như nhiều hơn tưởng.
“Chúng sẽ chăm sóc cho Tiểu Cầm!” Cố Cẩn vỗ vai Hứa Cây Cột: “Em cũng là em gái ruột của !”
Anh chỉ thể dùng cách để bù đắp cho của .
Hứa Cây Cột cảm động đến rơi nước mắt.
Cố Cẩn càng thêm nặng lòng.
Hứa Cây Cột cảm kích , nhưng thực tế, mắc nợ nay đều là .
Hứa Đại Hổ là chiến sĩ duy nhất trong đại đội của họ tra thông tin nhà, việc tin tức tiết lộ khiến nhà gặp tai họa thật lớn.
Anh vẫn luôn cho rằng họ chỉ liên lụy khiến Hứa Cây Cột và Hứa Tiểu Cầm sống lang bạt, hóa chú và họ của cũng liên lụy.
Một thời gian dài, đều cảm thấy, mục đích sống duy nhất của là chờ đợi, chờ đến ngày những con ai đến thể quang minh chính đại xuất hiện mặt thế nhân, tiếp nhận vinh dự mà họ đáng hưởng, chứ khi hy sinh, đời còn c.h.ử.i bới thanh danh của họ, họ học , ý đồ , liên lụy nhà.
Thậm chí, việc nhà hiểu lầm còn hơn là khác phận thật sự của họ.
Anh chờ bao lâu, nhưng nhất định chờ! Chính nghĩa và vinh dự thể sẽ đến muộn, nhưng sẽ bao giờ vắng mặt!