Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 401: Thần y
Cập nhật lúc: 2025-11-12 08:43:00
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Cây Cột đang bận rộn trong phòng, thấy tiếng chuông xe đạp bên ngoài, vội vàng đón.
Thị trấn Linh Khê hiện tại chỉ mấy chiếc xe đạp, một chiếc là của Cố Cẩn, một hai chiếc là của Lương Quân, còn ba chiếc là khách hàng mua.
Xe của Lương Quân, Lý Vệ Dân cưỡi , hiện đang ở trong tiệm , cho nên tới chỉ thể là Cố Cẩn, hoặc là khách hàng tiền khác.
Bất kể là ai, đều tiếp đãi chu đáo.
“Chị dâu, Tiểu Cầm!” Hứa Cây Cột thấy đạp xe là Tần Du, yên còn chở em gái , kinh ngạc hô lên.
“Chị và Cố Cẩn ăn cơm ở ngoài bệnh viện, thấy Tiểu Cầm ở cửa hàng của thím em, thím em chút tâm trạng .” Tần Du uyển chuyển .
Hứa Cây Cột lập tức hiểu , khổ: “Ra là .”
Ba trong tiệm.
“Cây Cột, em cũng đừng buồn, một chuyện lẽ cần thời gian. Đến lúc nào đó tự nhiên sẽ lành.” Tần Du đưa Hứa Tiểu Cầm xuống, an ủi hai em.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Chị dâu. Cảm ơn chị!” Hứa Cây Cột rót cho Tần Du một chén nước.
“Cây Cột, Tiểu Cầm đây chị gặp. Em , em cho chị , nếu chị ngọn ngành, thể nghĩ cách.” Tần Du thấy bộ dạng Hứa Tiểu Cầm thím mắng, thật sự đáng thương, để tránh gây hiểu lầm, cô giải thích: “Sư phụ của chị Trung y lợi hại, ông am hiểu châm cứu.”
Hứa Cây Cột Hứa Tiểu Cầm, khuôn mặt xưa nay lanh lợi, giờ phút lập tức bi thương và hối hận: “Em gái em, là hãm hại. Em bắt , khi trở về, sốt cao một trận, đó tai liền bắt đầu thấy. Em đưa em khám nhiều bác sĩ, bác sĩ , em tổn thương hệ thần kinh; cũng là tổn thương dây thanh. Nhiều cách lắm, nhưng vẫn chữa khỏi.”
“Nếu lúc đó em trông chừng em , em hại.”
“Em là một , cần tự trách.”
“Bây giờ y thuật phát triển, chúng em còn khám cả Trung y. Dạo tìm một ông thầy Trung y châm cứu cho Tiểu Cầm, uống t.h.u.ố.c bắc. Chữa cả tháng trời, mà chút chuyển biến nào. Giờ ngược Tiểu Cầm chút kháng cự trị liệu, mỗi châm cứu, em đều thấy đau, t.h.u.ố.c bắc thì đắng.” Hứa Cây Cột bất đắc dĩ : “Em vẫn luôn cảm thấy, những bác sĩ đó thể chữa khỏi, vì lý do gì khác, mà là vì họ điều tra , lúc Tiểu Cầm bắt , rốt cuộc rót thứ gì.”
Tần Du cuối cùng cũng manh mối: “Ý em là, Tiểu Cầm rót thứ gì đó, khi về sốt, đó giọng câm?”
“Phải! Ngoài việc câm, còn một vấn đề lớn hơn. Em cao lên. Vẫn y như hai năm .” Hứa Cây Cột trong ánh mắt đều là đau lòng: “Mấy năm nay là mấy năm con gái dậy thì, nhưng em một chút phản ứng cũng .”
Tần Du kinh ngạc, vội hỏi: “Tiểu Cầm, năm nay bao nhiêu tuổi?”
“14 tuổi.” Hứa Cây Cột trả lời.
Tần Du thổn thức, hóa cô đoán sai, em gái Hứa Cây Cột nhỏ, chỉ là vì hạ độc, thể cao lên mà thôi.
“Có thể để chị thử xem ?” Tần Du hỏi.
Hứa Cây Cột kinh ngạc Tần Du: “Chị dâu, chị cũng y thuật?”
“Em học một chút.” Tần Du trả lời.
“Thời buổi , học một chút y thuật, cũng dám khám bệnh chữa ! Cũng xem là cái thá gì!” Ngoài cửa hàng , hơn bốn mươi tuổi, giọng giống ở đây, mặc áo ngắn màu xám, quần đen, giày da đen, tay xách một cái hòm t.h.u.ố.c tróc sơn, vô cùng kiêu ngạo .
Nhìn thấy Tần Du, ông lạnh lùng lườm một cái.
Hứa Cây Cột lập tức dậy giới thiệu với Tần Du: “Chị dâu, đây là đại phu Trâu em mời tới. Mấy năm nay Trung y chèn ép nghiêm trọng, ông vì phát huy Trung y, bắt đầu vân du tứ phương. Lần ở đầu cầu, em tận mắt thấy ông châm cứu cho một câm, lạ thật, châm một , đó liền mở miệng chuyện. Cho nên, em lập tức mời ông về.”
Tần Du càng càng thấy , hỏi ngược : “Châm cho khác một là khỏi? Sao châm cho Tiểu Cầm, cả tháng trời mà khỏi?”
Vị bác sĩ thấy Tần Du nghi ngờ , lạnh lùng lườm cô: “Cô bé câm lâu như , thể khỏi là khỏi? Băng dày ba thước, một ngày mà lạnh! Mỗi thể chất giống , một là khỏi, một tháng cũng khỏi, đừng một tháng, một năm, mười năm cũng khỏi!”
“ chuyện chữa bệnh, chữa thì khả năng khỏi. Không chữa, chắc chắn khỏi. Cô cảm thấy , cô tới !” Vị bác sĩ cầm cây kim châm cứu trong tay, chọc thẳng về phía Tần Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-401-than-y.html.]
Tần Du yên, con ngươi lạnh băng ông .
Cây kim của ông sắp chạm đến Tần Du, thì tay đột nhiên kìm , thể động đậy.
Vị thần y đầu , một đàn ông cao lớn, dáng vẻ lạnh lùng bên cạnh, thần sắc hờ hững, sắc bén như dao.
“Ông gì?” Giọng Cố Cẩn trầm lạnh, trong thanh âm đều là hàn khí.
Vị thần y nhíu mày, vốn định tức giận, nhưng sự giận dữ trong mắt đàn ông chấn trụ, lập tức bịa một lý do vụng về: “ xem kim châm của .”
“Anh Cố, chị dâu, Trâu thần y y thuật chê , chỉ là tính tình lắm. Rất nhiều mời ông , ông đều ! Cho nhiều tiền khám cũng . Ông trị liệu cho Tiểu Cầm trong thời gian , Tiểu Cầm chút vui, nhưng mỗi tối ngủ cũng coi như an .” Hứa Cây Cột lo Tần Du nghi ngờ, Cố Cẩn đắc tội, chọc giận bác sĩ Trâu , lập tức hòa giải.
Cậu quá chữa khỏi cho em gái .
Nếu , với cái tính tình của thần y, gặp một đ.á.n.h một .
Chưa thấy ai kiêu ngạo như !
Cố Cẩn đầu Tần Du, Tần Du lắc đầu.
Cố Cẩn hừ lạnh một tiếng, buông tay đang nắm thần y .
Tần Du cái gọi là thần y , thực gan, chỉ dùng kim châm hù dọa cô.
Bất quá, kim châm của ông đúng là kim châm !
Vạn dặm mới tìm một, hơn của cô vô .
Con ngươi thanh lãnh dừng thần y.
Thần y tính tình ?
Rất nhiều mời ông , ông đều ?
Cho nhiều tiền khám cũng ?
“Cây Cột, ông khám cho Tiểu Cầm một , bao nhiêu tiền?” Tần Du hỏi.
“Một một đồng!” Hứa Cây Cột trả lời.
“…”
Ăn cướp !
Xã viên công xã bọn họ năm ngày ăn uống, mới một đồng!
Ông châm một cái, liền thu nhiều tiền như , còn cái gì tiền khám cao cũng , đó là thấy Hứa Cây Cột dễ lừa gạt đúng .
Vừa kỹ nữ còn lập đền thờ, đúng là thuận buồm xuôi gió thật!
Cô và Quý lão chữa bệnh cho , cũng thu nhiều tiền như .
Quý lão đến nhà khám bệnh, thường chỉ thu mấy xu là lắm , ông còn vui vẻ, bác sĩ, thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, là chức trách, tiền khám bệnh, cách nào, cũng nghèo.
So với thần y , Tần Du cảm thấy Quý lão quả thực quá thiên sứ! Chỉ ông mới thất vọng bốn chữ “nhân từ nhân hậu, diệu thủ hồi xuân”.