Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 361 - 367: Đây là cái gì sự?

Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:10:00
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 361: Cho chút thể diện

 

“Em bảo tin em thế nào?” Giọng Cố Cẩn trầm thấp, khàn đặc hỏi.

Anh nào mà tin cô.

tin cô thế nào đây?

Tin những gì tận mắt thấy, tin nội dung tận mắt .

Cảnh cô và Thẩm Triết ôm ấp hôn hít, chính là tận mắt thấy.

ảo giác, hiểu d.ư.ợ.c lý, tạm thời tin là .

còn thư thì ?

Tần Du , cô bất kỳ lá thư nào.

Một hai lá, thể coi như thấy.

ngoài những lá thư tay , chỗ Thẩm Triết còn nhiều như thì ?

Sắc mặt Tần Du chấn động, nháy mắt trở nên trắng bệch.

Thái độ của Cố Cẩn rõ, tin cô.

Tần Du cầu xin : “Cố Cẩn, cho em chút thời gian ?”

Khi yêu , cô dứt khoát yêu.

Hiện tại quyết định mở lòng, cô cứ thế từ bỏ.

Chỉ cần còn khả năng, cô giữa và Cố Cẩn bất kỳ hiểu lầm nào.

“Tần Du, cho cô thời gian? Cho cô thêm thời gian để cô lừa gạt họ một nữa ?” Tưởng Trăn khí thế lấn lướt, chằm chằm Tần Du.

Không thể , phụ nữ nhà quê thật sự tầm thường.

Quần áo vải thô quê mùa, cô mặc cảm giác thời thượng mà chỉ các quốc gia phát triển ở nước ngoài mới . Cái dáng vẻ lóc như hoa lê đẫm mưa, đáng thương đến mức ngay cả cô là phụ nữ cũng thấy tim đập thình thịch.

Phụ nữ nông thôn quanh năm phơi nắng đen nhẻm, mặt đầy tàn nhang. Triệu Triều Hà khi còn nhỏ trắng trẻo nõn nà, ở nông thôn vài năm làn da cũng trở nên sạm đen thô ráp, cảnh ở đây thực sự . Vậy mà Tần Du thể duy trì làn da bóng loáng trắng nõn như trứng gà bóc, càng khiến cô trở nên rực rỡ lóa mắt, khác biệt với .

Dung mạo tinh xảo tú mỹ, dáng yểu điệu thon thả, đặc biệt là công phu lóc càng tầm thường.

Cố Cẩn mê hoặc, cũng là điều thể lý giải.

Nếu cô những chuyện của Tần Du, cô sẽ can dự quá nhiều.

bây giờ cô những chuyện dơ bẩn đó của Tần Du, cô tuyệt đối sẽ dừng tay như .

“Tần Du, mời cô suy nghĩ kỹ những việc . Cô lẳng lơ núi trông núi nọ thì thôi , nhưng cô vẫn dùng trăm phương ngàn kế lừa gạt họ , là cô đúng !”

Tần Du hốc mắt ngập nước Cố Cẩn, kéo tay , nài nỉ: “Cố Cẩn, như . Em . Thật sự ! Anh một câu !”

Cô sợ nhất là sự im lặng lúc .

Hồi lâu , Cố Cẩn ngẩng đầu, đôi mắt sâu cô, nhưng một lời nào.

“Đừng quấn lấy họ nữa. Thủ đoạn của cô vụng về, ai cũng . Thấy đàn ông ưu tú là thấy một câu dẫn một . Lúc , cô vì để gả cho họ , cởi sạch quần áo, liêm sỉ trèo lên giường ! Bây giờ cô chuyện , trong hôn nhân còn cùng đàn ông khác thư tình, công khai ôm hôn khác. Thật cũng chẳng gì lạ.”

“Tưởng Trăn, cô câm miệng cho !” Con ngươi Tần Du nháy mắt lạnh , cô đầu, nước mắt văng khỏi hốc mắt, khí thế lẫm liệt Tưởng Trăn : “Đây là chuyện giữa và Cố Cẩn. Cô quyền can thiệp. Cũng đến lượt cô quản.”

Tưởng Trăn Tần Du rống cho lùi một bước, trái tim nhỏ chấn động. Không ngờ phụ nữ khi nổi giận uy lực lớn đến .

“Tần Du. Cô đây là bắt nạt họ , bắt nạt quen ?”

“Cố Cẩn, bảo cô tránh .” Cô bất kỳ ai xen cuộc chuyện của hai họ.

“Cô càng bảo . càng !” Tưởng Trăn cà nhắc chắn mặt Cố Cẩn.

“Cố Cẩn, chứ! Bảo cô !” Tần Du lớn tiếng với Cố Cẩn.

Ánh mắt Cố Cẩn một nữa dừng Tần Du, giọng trầm thấp đầy mệt mỏi hỏi: “Nếu hôm nay tới, em và sẽ tiến triển đến mức nào?”

“Anh nghĩ về em như ?” Tần Du như lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m trúng, cô ưỡn thẳng sống lưng, ánh mắt thẳng Cố Cẩn, : “Anh tin em. Có cũng giống như những khác, cho rằng em vì gả cho mà dùng đủ thủ đoạn, liêm sỉ, hổ? Bởi vì em từng đối với như , cho nên, em tìm Thẩm Triết, bất kể cái gì, đều là cần hoài nghi, ?”

Cố Cẩn vẫn gì.

Tần Du ngơ ngẩn Cố Cẩn, đột nhiên .

, bất kể trải qua bao nhiêu chuyện. Chuyện cô và kết hôn, vẫn luôn khinh thường.

Cố Cẩn là đàn ông, đàn ông lòng tự trọng.

Anh thể quên việc ép buộc, khi đó vì ép kết hôn, Tần Chấn Bân cũng mặt, bà nội cô cũng mặt, đều đang ép . Bây giờ những chuyện lôi , đều là sỉ nhục.

Có những chuyện, nhắc đến thì đau.

một khi gợi , liền như vết sẹo một nữa, đau thêm một .

“Tần Du, cô còn chút tự , coi như cũng .” Cố Cẩn , Tưởng Trăn mở miệng.

“Cố Cẩn, một câu ? Vì cái gì cũng ?” Tần Du mặt Cố Cẩn, dồn ép .

Cố Cẩn bỗng nhiên ngước mắt, giọng nặng nề: “Như em , khi chuyện rõ ràng. Cho chút thể diện .”

“…” Đầu Tần Du như sét đánh.

Cho chút thể diện.

Ý tứ của câu , quá rõ ràng.

“Anh họ, rõ ràng . Chân em đau quá, đưa em về ký túc xá công xã ?” Tưởng Trăn ngẩng đầu với Cố Cẩn.

“Được.” Cố Cẩn đáp.

Tần Du sững sờ tại chỗ, Cố Cẩn chậm rãi lướt qua .

Trời càng lúc càng âm u, buổi chiều hoàng hôn còn chính thức thu, vẻ rét lạnh lạ thường, lạnh đến thấu tim gan.

“Ui da, chân đau.” Giọng nũng nịu hờn dỗi của Tưởng Trăn truyền đến từ phía .

Tần Du bỗng nhiên xoay .

Khi bóng dáng Cố Cẩn và Tưởng Trăn sóng vai đập mắt, đầu Tần Du như nổ tung, tim như hàng ngàn cân nước đè nén.

Một màn khiến cô đau lòng và khó quên nhất ở kiếp bỗng hiện mắt, tất cả ký ức “loảng xoảng” rơi vỡ.

Kiếp , khi nhà nước thông báo khôi phục kỳ thi đại học, Cố Cẩn là thanh niên trí thức thành phố về nông thôn, là lứa đầu tiên phê duyệt trở về thành phố tham gia thi đại học. Lúc , cho bất kỳ ai trong họ .

Mẹ cô dẫn cô đuổi đến ga tàu hỏa.

Cố Cẩn khi với họ vô lời bạc bẽo tuyệt tình, chút lưu luyến . Khi lên tàu, một cô gái mặc váy đỏ xuất hiện bên cạnh , dịu dàng ôm cô gái đó lên tàu.

Anh đầu , chỉ để cho cô bóng lưng bạc bẽo và bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang vỗ về phụ nữ .

Kiếp phụ nữ cùng là ai.

Chỉ xa xa thấy vòng eo cô gái đó nhỏ, dáng thon thả.

Góc nghiêng lập thể, mũi nhỏ nhắn tinh xảo, da trắng môi hồng.

Một chiếc váy đỏ, rực rỡ mà phô trương, phô trương đến mức khiêu khích.

Bóng hình đó như d.a.o khắc búa đục hằn sâu trong tâm trí cô.

Mà bóng hình bây giờ, trùng khớp với mặt cô.

vòng eo nhỏ, dáng thon thả, lúc đầu nũng với Cố Cẩn, mũi nhỏ nhắn, da trắng nõn…

Hai họ cứ thế mặt cô, giống hệt cảnh tượng lên tàu hỏa ở kiếp .

Là Tưởng Trăn!

Người kiếp cùng Cố Cẩn đến Kinh đô là Tưởng Trăn!

 

Chương 362: Vứt bỏ ước nguyện ban đầu khi sống

 

Ngơ ngẩn bóng dáng hai càng lúc càng xa.

Tất cả những chuyện rõ ràng ở kiếp , dần dần sáng tỏ.

Họ cùng trở về Kinh đô, đó ở bên , cùng nước ngoài.

Mẹ của Cố Cẩn, bà Phan Giai, vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, thực lực kinh tế hùng hậu. Quan hệ giữa Cố Cẩn và bà hiện tại , nhưng suy cho cùng vẫn là m.á.u mủ tình thâm, mâu thuẫn con hóa giải cũng khó. Bởi vì bà Phan Giai, cho nên khi nước ngoài, thứ đều thuận buồm xuôi gió, cả đời thuận lợi, gia đình mỹ mãn.

Tất cả thứ đều logic.

Tất cả những câu hỏi lời giải đáp, đều lời giải.

Cô chung quy vẫn thoát kết cục của kiếp .

Khi Cố Cẩn ở bên cô, thái độ của đối với Tưởng Trăn lắm, nhưng dù họ cũng là em họ. Chả trách hôm qua chiếc bánh kem sô cô la cô tỉ mỉ chuẩn cho vui vẻ, bát mì trường thọ cô nấu ăn, đầy bàn mỹ vị cũng động đũa.

Bất kể cô điều tiết khí thế nào, bất kể cô nỗ lực , đều lạnh lùng, nhàn nhạt, lạnh băng như tảng băng ngàn năm trong hầm băng.

“Ầm ầm! Ầm ầm!” Tiếng sấm bầu trời âm u chấn động trời đất, như một thanh kiếm sắc lẹm rạch ngang bầu trời.

Gió lớn thổi qua, mưa to trút xuống.

Tần Du mắt mưa giăng mịt mùng, cổ họng nghẹn thở nổi, cả như nghiền nát, đau đớn khắp nơi.

Hóa , từ đầu đến cuối, cô chỉ là một trò hề!

Cứ tưởng thể Cố Cẩn, ngờ, sớm tính toán khác.

Ngốc nghếch một đời, đời , cô tự đưa tròng.

Trái tim lựa chọn, cô thư , việc gì tin? Cô Thẩm Triết hạ thuốc, việc gì tin?

Tưởng Trăn đến, lẽ chỉ cần một cái cớ để tách khỏi cô!

Mà những chuyện mập mờ giữa cô và Thẩm Triết, chẳng là cái cớ nhất ?

Cho nên trách nhiệm đều ở chỗ , mà đều ở chỗ cô!

Anh dù , vẫn là thanh niên trí thức Cố lạnh lùng kiêu ngạo nhưng trong công xã yêu mến.

Bởi vì tương lai của cô và , đều do đàn bà lẳng lơ, ong bướm, sớm ba chiều bốn là cô đây tạo thành.

“Tần Du!” Lý Vệ Dân hôm nay cả ngày đều ở cùng Lương Quân. Sau khi Tần Du xảy chuyện, lập tức đến tìm cô.

Vừa đến con đường lớn nhà cô, liền thấy Tần Du thất hồn lạc phách giữa trời mưa, như một đứa trẻ nhà để về.

Lý Vệ Dân cách cô xa, dám đến gần, tim bóp nghẹt, : “Trời mưa . đưa cô về nhà .”

“Lý Vệ Dân, từ đầu đến cuối chỉ là một trò ?” Tần Du Lý Vệ Dân, khóe miệng nở nụ trào phúng.

Cô ướt sũng, tóc bết thành từng lọn, mắt đỏ hoe, chóp mũi đỏ bừng, môi tái nhợt… Cô sụp đổ.

“Cô trò . tin cô!”

Lý Vệ Dân vẫn đến gần Tần Du, trả lời cô một cách vô cùng khẳng định.

Mũi Tần Du cay xè, chút buồn hỏi: “Anh dựa cái gì mà tin ? Nếu thấy và Thẩm Triết âu âu yếm yếm, sẽ tin ?”

Gương mặt Lý Vệ Dân vô cùng trịnh trọng, trả lời: “Tin!”

“Vì ?”

“Bởi vì cô là đáng tin cậy.”

“Lý Vệ Dân, cứu một mạng. Cho nên, khi , mang theo lăng kính? Anh nên dầm mưa một chút, như , đầu óc sẽ tỉnh táo hơn nhiều.” Tần Du thảm, mệt quá, thật sự mệt quá.

Mệt đến mức cô vững.

“Nếu cô nghỉ ngơi mưa, sẽ ở với cô.” Lý Vệ Dân hai lời, xuống đối diện Tần Du.

Mưa càng lúc càng lớn, đập mặt, họ, b.ắ.n lên những bọt nước tròn xoe.

Tần Du thật lòng cảm thấy, trận mưa thật .

Dầm mưa một trận, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.

Xua ít những ảo tưởng thuộc về .

Cũng cô hiểu tự lượng sức.

Cứ tưởng sống , liền thể đổi thứ.

Không đổi !

Không của , vĩnh viễn của .

Kỳ thật cô sai, ngay từ đầu, mục tiêu rõ ràng là ly hôn với Cố Cẩn.

Chỉ là sống lâu, vứt bỏ cả ước nguyện ban đầu khi sống .

Đối với tình yêu và hạnh phúc nảy sinh những ý nghĩ an phận.

“Lý Vệ Dân, ? Anh đây dầm mưa với gì? Sao ngốc ?” Tần Du xuyên qua màn mưa dày đặc, với Lý Vệ Dân: “ . chỉ cần tỉnh táo . tỉnh táo sẽ tự về. Anh thì khác.”

cần tỉnh táo. cần bảo vệ cô.” Lý Vệ Dân đối diện Tần Du, một cách vững vàng: “Cô về, đưa cô về sẽ . Cô về, sẽ ở với cô.”

“Lý Vệ Dân, hà tất ?” Tần Du mặt .

Hốc mắt càng đỏ hơn, Lý Vệ Dân cũng bằng lòng tin tưởng cô, tín nhiệm cô, mà

“Đội trưởng và dì Thẩm nhất định sẽ đến, họ an đưa cô , sẽ rời .”

Bây giờ Tần Du đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, cả công xã đều đang mắng c.h.ử.i nhân phẩm và danh dự của cô. Trước đây khi cô tiễn Tần Tụng, ôm Tần Tụng một chút, trong công xã xì xào bàn tán. Bây giờ chuyện của cô và Thẩm Triết còn rõ ràng.

Nhìn cô một trong mưa, thật ôm cô lòng, cho cô sức mạnh và sự tin tưởng, càng nắm tay đưa cô về nhà. càng , lúc , thể đổ thêm dầu lửa. Anh thể để khác khi đang bôi nhọ danh dự của cô, thêm một cái tên Lý Vệ Dân.

Lý Vệ Dân thể trở thành thêm một lý do để khác bôi nhọ và châm chọc cô.

Dù trong lòng vô cùng đến gần cô, cũng kìm nén.

“Du Nha!”

“Thanh niên trí thức Lý!”

Trong mưa gió dữ dội, giọng của Thẩm Hồng Mai và Tần Chấn Bân vang lên.

Hai chuyện của Tần Du và Thẩm Triết xong, lòng nóng như lửa đốt, lập tức đến tìm Tần Du.

Vừa khỏi cửa, trời liền đổ mưa tầm tã.

Vừa tới đây, liền thấy Tần Du và Lý Vệ Dân trời mưa to.

“Hai đứa, ?” Thẩm Hồng Mai hốc mắt đỏ hoe, đau lòng tức giận hỏi.

Lý Vệ Dân từ trong nước mưa lên, nhẹ nhàng với Thẩm Hồng Mai và Tần Chấn Bân, : “Đội trưởng, dì Thẩm, hai tới . Tần Du, cháu giao cho hai .”

“Thanh niên trí thức Lý, đây là?” Tần Chấn Bân hiểu tình hình.

“Chúng đều dù. .” Lý Vệ Dân đầu Tần Du một cái, : “Cùng đội trưởng và dì về nhà .”

Nói xong, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

“Du Nha, con ? Mưa lớn như thế, về nhà, trú mưa. Con đây là đang hành hạ cơ thể , ?” Thẩm Hồng Mai mắng Tần Du : “Nuôi con lớn từng , là để con hành hạ chính ? Đứng lên, về nhà!”

Mũi Tần Du cay xè lợi hại, ngẩng đầu Thẩm Hồng Mai và Tần Chấn Bân, hốc mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn : “Chú Tần, , con về nhà .”

 

Chương 363: Thanh niên trí thức Cố thật đáng thương

 

là trời mưa thật !”

“Bộ phim cả năm mới mong một , mưa một cái là chẳng thấy gì. Nghe còn phim nước ngoài, nước ngoài tóc vàng hoe, mũi diều hâu, mắt lõm sâu, , cũng . thì xem.”

“Vậy cũng chịu thôi. Mẹ lấy chồng, trời đổ mưa, ai mà cản ?”

“Mà xem cũng . Vừa nãy chúng chẳng xem một vở kịch lớn ? Nghe Tần Du và thanh niên trí thức Cố cãi một trận to. Tần Du về nhà đẻ !”

“Nghe , từ , Tần Du đơn giản, thủ đoạn tầm thường. Trước câu dẫn thanh niên trí thức Cố hổ như , bây giờ ở cùng bác sĩ Thẩm mấy ngày, chuyện đáng hổ , thật cũng thể nghĩ thông. Chỉ là, tốc độ cũng quá nhanh. Cuộc sống yên còn mấy ngày, nhanh mới nới cũ như ?”

thấy Tần Du sẽ loại chuyện . Cô cũng hư hỏng. Nói chừng là lý do gì khó .”

“Thôi . Lúc , còn đỡ cho cô gì. Thanh niên trí thức Cố như , thanh niên trí thức từ thành phố về, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, tuấn tú sáng sủa, tiền hào phóng. Tần Du đây là đang cái gì ? Tưởng là món hàng thơm, đàn ông nào cũng thích cô ?”

. Thật đáng tiếc cho thanh niên trí thức Cố, một thanh niên trí thức như , đến đây, cắm sừng.”

Mọi càng , càng cảm thấy bất bình Cố Cẩn.

“Tính tình kém như , nuốt trôi cục tức ? Tần Du đ.á.n.h cho tàn phế đ.á.n.h c.h.ế.t ?”

Trong thôn đây một bà tòm tem với trai hoang bắt quả tang, chồng bà kéo tóc lôi về, diễu ngoài đường một vòng, tay đ.ấ.m chân đá còn dùng cả roi, bà đó mất nửa cái mạng, nửa đời sống , dám ngẩng đầu.

“Nếu , Tần Du chẳng sẽ c.h.ế.t t.h.ả.m ?”

“Đội trưởng là , Hồng Mai cũng . thấy, chúng vẫn nên nhắc nhở một chút, mấy ngày bảo họ bảo vệ Tần Du cho .”

Mưa trời càng lúc càng lớn, nhưng trong mưa hề ít.

vì thỏa mãn tâm lý hóng chuyện.

vì trú mưa.

vì về nhà.

“Anh họ, cảm ơn đưa em đến ký túc xá công xã.” Tưởng Trăn với Cố Cẩn, vẫn luôn song song với cô.

Một lúc lâu, Cố Cẩn cũng trả lời.

Tưởng Trăn đầu , sắc mặt nháy mắt đen sạm, bên cạnh cô còn bóng dáng Cố Cẩn?

Họ mấy bước, trời liền tối sầm, sấm chớp đùng đoàng, mưa to như trút. Cố Cẩn đỡ cô một chút, đỡ nữa.

cà nhắc, Cố Cẩn dường như thấy.

Cô cứ nghĩ vẫn luôn bên cạnh , nhưng thực tế, tự . Thậm chí, rời khi nào cô cũng .

Tưởng Trăn tức giận dậm chân một cái, kết quả, cái dậm chân trẹo càng đau hơn.

“Ướt hết thế ? Sao ?” Triệu Triều Hà Tưởng Trăn ướt sũng, trong lòng đầy mong chờ và tò mò hỏi.

“Còn thể thế nào nữa? Anh họ chắc chắn sẽ cần phụ nữ đó nữa!” Tưởng Trăn tức giận trả lời.

“Vậy chuyến cũng uổng công. Sao trông cô vui chút nào ?” Triệu Triều Hà tiếp tục hỏi.

Vui ?

Cố Cẩn cùng cô, nhưng căn bản nể tình em họ, chẳng qua chỉ coi cô như công cụ để trả thù Tần Du mà thôi.

“Ướt như chuột lột thế . Còn vui vẻ ?” Tưởng Trăn hỏi vặn .

“Không vui. Cô cởi quần áo , pha cho cô chút nước ấm. Dầm mưa xong, tắm nước nóng, nếu dễ bệnh.” Triệu Triều Hà ân cần .

Bên ngoài bóng lướt qua, Triệu Triều Hà qua song cửa, nhíu mày, Lý Vệ Dân dù dầm mưa, cũng cần chạy nhanh như chứ?

Như ma quỷ, thật đáng sợ.

Lúc Lý Vệ Dân ướt sũng đẩy cửa ký túc xá , Thẩm Triết đang quần áo sạch sẽ bên bàn, cầm bút thư. Anh nghển cổ , thế mà đang cho Tần Du.

“Thẩm Triết, còn cần mặt mũi ? Anh hại Tần Du t.h.ả.m đủ . Anh còn cái thư ch.ó má ?” Lý Vệ Dân giật lấy tờ giấy thư ngòi bút của Thẩm Triết, vò nát, ném xuống đất.

Thẩm Triết thong thả dậy, đẩy gọng kính gọng vàng, thản nhiên mang theo vẻ khinh thường : “Lý Vệ Dân, tư cách phẫn nộ. , và Tần Du tâm ý tương thông, tình cảm mặn nồng.”

“Anh cái gọi là mặt dày vô sỉ!” Lý Vệ Dân phẫn nộ , chỉ hòm t.h.u.ố.c của Thẩm Triết hỏi: “Mấy cái chai lọ của thứ gì sinh ảo giác ?”

Tần Du bao giờ là chủ động, tuyệt đối sẽ công khai hôn Thẩm Triết.

Thằng nhãi Thẩm Triết tuy vóc dáng cao, mặt mũi cũng coi như đến nỗi, nhưng so với Cố Cẩn, thì đúng là một trời một vực.

Mắt Tần Du mù, cũng sẽ mù đến mức đó.

“Vô dụng!” Thẩm Triết một mực phủ nhận, : “Trong mắt, trong lòng cô chỉ ! chính là căn nguyên khiến cô say đắm, chúng ôm , đều là kìm lòng.”

Lý Vệ Dân đ.ấ.m một cú mặt Thẩm Triết, mắng nặng nề: “Từng thấy kẻ hổ, nhưng thấy ai hổ như !”

“Lý Vệ Dân, đây là đang ghen tị!” Thẩm Triết lau vệt m.á.u ở khóe miệng, mặt đầy vẻ đắc ý của chiến thắng.

Hắn hôm qua , sẽ và Cố Cẩn phát điên.

Hôm nay, .

“Đồ hổ! Cút ngoài cho !” Lý Vệ Dân thật sự phát điên, lửa giận ngút trời, túm lấy áo bông, sách vở, túi thuốc, chậu, thùng, khăn mặt các loại đồ vật của Thẩm Triết ném hết ngoài mưa.

Sớm thứ nhân phẩm kém cỏi như , cho một trăm công điểm, cũng sẽ để ở chung phòng.

“Loại như , đáng lẽ ngủ chuồng bò chuồng heo! Ở cùng súc sinh!”

“Lý Vệ Dân, ghen tị khiến con phẫn nộ. hiểu , so đo với . Tần Du, chắc chắn . Các ai cản !” Thẩm Triết sợ , một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt vì tình yêu mà sợ hãi.

“Được . Lý Vệ Dân, đừng đ.á.n.h nữa.” Hai ồn ào thu hút ít thanh niên trí thức khác, thấy Lý Vệ Dân động thủ, một trong họ vội vàng ôm lấy : “Cậu bất bình giùm Cố Cẩn thì cũng , nhưng đừng quá tay.”

Lý Vệ Dân hít sâu một , thôi nữa.

Anh ký túc xá một bộ quần áo, cầm một chiếc ô đen, lao màn mưa.

“Anh Cố, Cố, đợi em!” Vừa khỏi ký túc xá xa, liền thấy tiếng Lương Quân.

Trong màn mưa, Cố Cẩn che dù, cứ thế thẳng về phía .

Lương Quân cầm một chiếc ô, vội vã đuổi theo.

“Lương Quân.”

“Lý Vệ Dân, đến thì quá! Anh Cố cứ như phát điên, vòng qua nhà một vòng, đó cũng đầu . Này, … bộ dạng của đáng sợ quá.” Lương Quân như thấy cứu tinh, với Lý Vệ Dân.

“Đuổi theo!” Lý Vệ Dân nặng nề , sải bước đuổi theo.

 

Chương 364: Tẩu t.ử về

 

“Vừa Cố dẫn đến trạm y tế, nhưng cốc và chén ở trạm y tế đều rửa sạch . Chẳng kiểm tra gì.” Trong màn mưa, Lương Quân ghé tai Lý Vệ Dân thì thầm.

“Cậu xem, đang yên đang lành, xảy chuyện ? Tẩu t.ử thể thích cái gã bốn mắt đó ? Đánh c.h.ế.t , cũng tin.”

“Thư qua thư ? Cậu xem tẩu t.ử bận rộn cả ngày như , lấy thời gian mà nhiều thư tình đến thế?”

cũng thắc mắc giống như .” Lý Vệ Dân trả lời.

“Anh Cố kỳ thật trong lòng vẫn tin tưởng tẩu tử. Tẩu t.ử , chị thư tình. Tẩu t.ử , chị Thẩm Triết hạ thuốc. Cho nên, lập tức đến trạm y tế. Sao hai họ trắc trở như chứ?” Lương Quân phiền muộn .

Hai , đây va va đập đập, ngoài tưởng hòa hợp, nhưng thực tế Cố của đến ngón chân của tẩu t.ử cũng chạm .

Bây giờ khó khăn lắm mới lên, cuộc sống mới thuận lợi một chút.

Lại xảy chuyện .

Thật đúng là mạng mà.

“Chắc chắn là do cái tên Thẩm Triết hổ đó giở trò quỷ! thật đ.á.n.h c.h.ế.t .” Lương Quân nghiến răng, càng nghĩ càng tức.

đ.á.n.h một trận .” Lý Vệ Dân nắm chặt nắm đấm, thể , đ.á.n.h Thẩm Triết xong, tâm trạng khá hơn một chút: “Đừng nữa, nhanh lên! Đuổi kịp.”

Nhà Thẩm Hồng Mai.

Cây dương mai nước mưa quất kêu lốp bốp, hạt mưa rơi xuống đất, lập tức tạo những cái hố nhỏ.

Trong sân đột nhiên mấy đó, vẻ nhiệt tình quan tâm.

“Chúng qua, thấy thanh niên trí thức Cố dẫn theo thanh niên trí thức Lý và thanh niên trí thức Lương về sân nhà Tần Du, hùng hổ lắm! Thanh niên trí thức Cố tính tình lớn, tay tàn nhẫn. Hai nhất định bảo vệ Tần Du đấy.”

. Xảy chuyện , tuy là Tần Du với thanh niên trí thức Cố, nhưng cũng thể đánh. Cùng lắm thì ly hôn.”

“Bây giờ ly hôn cũng chuyện gì to tát. Phụ nữ tái giá cũng khó. Huống hồ Tần Du còn giỏi giang như .”

“Hay là bảo Tần Du sáng mai cùng bác sĩ Thẩm luôn .”

Thẩm Hồng Mai càng càng tức, bọn họ đây là ý gì?

Miệng thì quan tâm Tần Du, nhưng càng càng thấy kỳ quặc?

Bọn họ là lo Tần Du xảy chuyện, Cố Cẩn mất mặt mà đ.á.n.h Tần Du, thuần túy chỉ là đến xem náo nhiệt?

“Thật cảm ơn các vị! Tần Du và Cố Cẩn cũng đến mức ly hôn! Hơn nữa chuyện còn rõ ràng, xin đừng vội kết luận! Mọi nếu chuyện gì khác, hôm nay mưa to, xin mời về .” Thẩm Hồng Mai lệnh tiễn khách.

Sau khi tất cả rời , Thẩm Hồng Mai ghế, đau lòng nghẹn khuất : “Rốt cuộc là chuyện gì thế ?”

“Du Nha , con bé gì với Thẩm Triết, chẳng chuyện gì cả.” Tần Chấn Bân đáp: “Bây giờ cứ để con bé yên tĩnh một lúc.”

“Yên tĩnh thế nào ? Ướt sũng cả , cũng đồ, chỉ uống chút canh gừng!”

“Chuyện quá đột ngột, mưa lớn thế , để mai tính.” Tần Chấn Bân thở dài một , nhưng ngờ, ngẩng đầu, ông liền thấy Tần Du: “Du Nha, con…”

Tần Du qua Thẩm Hồng Mai, Tần Chấn Bân, : “Chú Tần, , con về một chuyến, lấy chút quần áo.”

“Không thể về bây giờ .” Tần Chấn Bân lập tức lo lắng, mấy cho ông , Cố Cẩn dẫn Lý Vệ Dân và Lương Quân về sân nhà cô, chừng đang đợi cô để dạy dỗ.

“Chú Tần, họ sẽ đ.á.n.h con . Con về nhanh qua liền.” Tần Du khi xong, bình tĩnh đến lạ thường.

Giọng điệu bình tĩnh của cô, càng Tần Chấn Bân và Thẩm Hồng Mai bất an.

“Nếu con nhất định , chúng phản đối. , chúng cùng con.” Thẩm Hồng Mai .

“Được.” Tần Du phản đối.

“Anh Cố, tìm cái gì?” Vừa sân, Cố Cẩn thẳng phòng Tần Du.

Cẩn thận lật xem tất cả sách vở trong phòng cô.

“Thư!” Cố Cẩn vùi đầu tìm đồ, trả lời, nhưng Lý Vệ Dân lập tức hiểu .

Nếu Thẩm Triết và Tần Du trao đổi nhiều thư như , chỗ Tần Du, chắc chắn sẽ nhiều thư của Thẩm Triết.

Không thể nào chỉ Tần Du thư cho Thẩm Triết, mà Thẩm Triết thư cho Tần Du.

Thư là mấu chốt.

Vừa thể chứng minh Tần Du trong sạch, cũng thể chứng minh Tần Du thật sự quan hệ với Thẩm Triết.

“Trên bàn .”

“Trong tủ .”

“A, Cố, ngăn kéo hai ba lá thư.” Lương Quân kéo ngăn bàn của Tần Du , run rẩy kêu lên.

Ngăn kéo cũng chỉ ba lá thư.

Lá thư cùng, gửi là Thẩm Triết.

Hai lá thư bên gửi đều là Triệu Thư Nhã.

Cố Cẩn liếc mắt qua, : “Tiếp tục tìm.”

Lá thư , xem .

Là Tần Du nhận mấy ngày khi từ khu động đất trở về, đều là lời lẽ khách sáo, nội dung gì.

“Phòng của tẩu tử, tìm thấy. Chỗ thể tìm đều tìm . Ngăn kéo chắc là chỗ tẩu t.ử để thư từ.” Lương Quân trả lời: “Hay là, phòng bếp, kho chứa đồ, chúng em cũng lật lên tìm giúp ?”

“Không cần.” Cố Cẩn nặng nề .

bao giờ đến những nơi đó xem thư.

Chỗ Tần Du sách chỉ bệ bếp và phòng của cô.

Chỗ lách cũng chỉ bàn việc của cô và bàn đá ngoài sân.

“Thẩm Triết , những lá thư đó đều là tẩu t.ử . chỗ tẩu tử, chỉ một lá thư từ lâu đây của . Có thể nào giả mạo tẩu t.ử thư cho Thẩm Triết ?” Đầu Lương Quân lóe lên tia sáng, kích động .

“Chuyện , hỏi đưa thư là . Ai trong công xã nhận thư, ít nhiều cũng ấn tượng.” Lý Vệ Dân đáp.

Cố Cẩn cảm thấy khó thở, đầu óc vẫn minh mẫn cho lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-361-367-day-la-cai-gi-su.html.]

Thư tình.

Một đống thư tình.

Chỗ Tần Du một lá thư hồi âm nào của Thẩm Triết.

Thật sự giả mạo Tần Du liên lạc với Thẩm Triết?

Anh hiểu lầm Tần Du ?

Cô đuổi theo ngoài, đến tê tâm liệt phế, cái dáng vẻ nước mắt lưng tròng đó chỉ cần hiện lên trong đầu, liền cảm thấy trong lòng như đè nặng mấy trăm cân đá.

Tin cô, thì cảm giác lừa gạt.

Không tin cô, thì tim dày vò.

“Anh Cố, tám phần là chúng hiểu lầm tẩu t.ử .” Lương Quân khẳng định.

“Tẩu t.ử vất vả bao, chị như . Lần nào cũng đồ ăn ngon cho chúng , việc chịu thương chịu khó, xinh giỏi giang. Chị thích , ngay cả trẻ con trong công xã cũng , chị thể mới nới cũ ? Tẩu t.ử là tẩu t.ử của chúng , lúc tẩu t.ử vì gả cho , tuy tốn chút công sức, nhưng đó là vô sỉ, hổ. Đó là tình yêu!” Lương Quân tiếp tục .

Cố Cẩn bậc cửa, đưa đôi tay ướt đẫm nước mưa lên xoa xoa mặt, khàn giọng : “Đừng nữa.”

Càng càng cảm thấy đầu óc cuồng, khốn kiếp.

“Tẩu tử… Hình như là tẩu t.ử về …” Đồng t.ử Lương Quân hướng sân, một bóng hình đột nhiên xuất hiện.

Người bước , dáng mảnh khảnh, tay cầm một chiếc ô lớn màu xám, ngược sáng trong làn mưa, trông thật cô độc, thật lẻ loi.

Đây Tần Du thì là ai?

Mắt Cố Cẩn chớp bóng hình trong mưa, chậm rãi dậy.

 

Chương 365: Sự bình tĩnh của Tần Du

 

“Tẩu… Tẩu tử, chị về !” Lương Quân kinh ngạc vui mừng đến thắt lưỡi, lao ngoài mưa, kéo Tần Du từ trong màn mưa mái hiên.

Lý Vệ Dân cũng thẳng , vẻ vui mừng rõ rệt như Lương Quân. Từng thấy Tần Du t.h.ả.m thiết mưa, từng thấy nước mắt tê tâm liệt phế của Tần Du, từng thấy sự bất lực đau thấu tim gan của Tần Du, trong lòng càng nhiều sự đau lòng và thương tiếc, thậm chí còn một nỗi sợ hãi nên lời.

Bởi vì, Tần Du lặng trong màn mưa, ánh mắt sáng, thần sắc thanh lãnh, sự bình tĩnh rõ ràng là sự bình tĩnh khi bi thương và tuyệt vọng tột cùng. Sự bình tĩnh như cảm thấy sợ hãi, dường như thời gian xung quanh ngưng đọng, hạt mưa ngưng kết giữa trung, cả thế giới, chỉ một cô, một cô độc, bình tĩnh đến mức cần bất kỳ ai.

“Tẩu tử, em với Cố còn đang , đón chị về. là nghĩ gì nấy, chị về .” Lương Quân rạng rỡ, nhiệt tình mời Tần Chấn Bân và Thẩm Hồng Mai Tần Du nhà, : “Vất vả cho đội trưởng và dì đưa tẩu t.ử về nhà.”

Tần Chấn Bân và Thẩm Hồng Mai đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Vừa khi cùng Tần Du về sân, họ vẫn luôn lo lắng Cố Cẩn, Lý Vệ Dân và Lương Quân sẽ khó Tần Du. Bây giờ xem bộ dạng vui mừng của Lương Quân, xem là họ xem thường khí độ của các thanh niên trí thức.

Họ trách cứ Tần Du, mà là đang đợi cô.

Tần Du phòng , liền thấy mặt đất những vệt nước mưa, bàn cũng vệt nước.

“Tẩu tử, chị về là . Có chuyện gì, cứ rõ với Cố. Cũng thể với mấy em chúng em, việc gì chúng cùng giải quyết.” Lương Quân thấy Tần Du phòng, ánh mắt dừng bàn, cảm giác chút , lập tức điều tiết khí.

Tần Du bỗng nhiên xoay , khuôn mặt thanh lãnh bất kỳ biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Ở đây, các tìm thấy thứ gì .”

“…” Nụ mặt Lương Quân cứng đờ, kinh ngạc, tẩu t.ử của đúng là tẩu t.ử của ! Chỉ thoáng qua, liền họ gì. “Tẩu tử, chúng em ý gì khác, chỉ là tìm chút chứng cứ, chứng minh chị trong sạch.”

Lý Vệ Dân mà trong lòng giật thót, vội vàng hiệu cho Lương Quân.

Nếu tin tưởng, thì nên lục lọi phòng riêng của .

Hiển nhiên, việc của họ xâm phạm sự riêng tư của Tần Du.

Chủ yếu là ngay từ đầu, họ cũng ngờ Tần Du sẽ về nhanh như .

Lương Quân ngượng ngùng hiểu ý, tiếp tục : “Trong phòng chị, chúng em tìm thấy thư bác sĩ Thẩm cho chị, chúng em đều tin chắc, chị hãm hại.”

Tần Du nhẹ nhàng , đầu Cố Cẩn, giọng hề gợn sóng: “Cố Cẩn, em chuyện với . Qua phòng bên cạnh.”

Từ lúc Tần Du bước sân, tim Cố Cẩn yên .

Anh sợ gì cả, chỉ sợ nhất sự bình tĩnh của Tần Du.

Sự bình tĩnh giống như mặt biển cơn sóng thần, mặt biển thì bình tĩnh, nhưng thực tế bên sớm là sóng ngầm mãnh liệt.

Tần Du , Cố Cẩn theo .

Cố Cẩn phòng, liền đóng cửa .

Trong khoảnh khắc cửa phòng đóng , hung hăng liếc Lương Quân một cái.

“…” Ánh mắt sắc lẹm, đầy cảnh cáo đó, dọa Lương Quân run lên một cái.

Còn kịp lén, Cố Cẩn hung dữ như

“Anh Cố, với tẩu t.ử cứ chuyện cho rõ. Chúng em ở bên ngoài chờ.” Lương Quân hì hì.

Thẩm Hồng Mai Tần Chấn Bân, lòng lo sợ yên. Tần Du và Cố Cẩn thế , thể chuyện thỏa ? Sao bà cảm giác hai đứa trẻ sắp sửa tan vỡ?

“Chắc là .” Tần Chấn Bân nắm tay Thẩm Hồng Mai .

Tuy thời gian sống chung dài, nhưng Tần Chấn Bân dáng vẻ của Thẩm Hồng Mai, liền bà đang lo lắng điều gì.

Lương Quân kinh ngạc Tần Chấn Bân và Thẩm Hồng Mai, : “Đội trưởng và dì Thẩm, hai thật là tâm hữu linh tê. Một ánh mắt là đối phương đang nghĩ gì!”

Mặt Tần Chấn Bân đỏ lên, : “Sống chung lâu , tự nhiên sẽ .”

“Vậy về ngày ngày ở cùng Quế Trân mới .” Lương Quân sâu sắc tự kiểm điểm.

“…” Đứng bên cạnh, Lý Vệ Dân cảm thấy nhét một họng "cẩu lương" (bát cơm chó), : “Lương Quân đấy, riêng chuyện , thật đúng là giác ngộ sai liền sửa!”

Lương Quân ha hả, : “Lý Vệ Dân, câu của , đây là điển hình của việc tâm lý cân bằng! cho , cái gọi là hâm mộ ghen tị! sớm với , bảo sớm tìm một cô vợ , nỗ lực!”

Lý Vệ Dân lườm một cái.

Chuyện là nỗ lực là thể tìm ?

“Đội trưởng, dì Thẩm, để ý giùm Lý Vệ Dân một chút, công xã cô gái nào xinh giỏi giang, thì mai mối. Chúng thể để thanh niên trí thức Lý một mắt long sòng sọc em khác vợ con ấm êm, còn thì chẳng gì.”

“Lương Quân, cứ nhảm cho lắm !”

“Chuyện cưới xin, còn xem duyên phận. Nhân duyên của thanh niên trí thức Lý, đến ắt sẽ đến. Gấp . Có cô gái , chúng nhất định sẽ để ý giúp .” Tần Chấn Bân đáp lời.

Chuyện thanh niên trí thức kết hôn ở công xã, đối với ông mà , là chuyện vui, nhưng cũng thể mù quáng tác hợp.

Lúc Cố Cẩn và Tần Du kết hôn, là tình thế bắt buộc.

Lương Quân và Quách Quế Trân kết hôn, đó là do tâm tư Lương Quân đơn giản.

Lý Vệ Dân Cố Cẩn cũng Lương Quân, chủ kiến của , dễ khác động.

Sẽ cảm thấy kết hôn, cũng sốt ruột kết hôn. Đối với chuyện kết hôn, hẳn là ý nghĩ của riêng .

“Vâng. Cảm ơn đội trưởng.” Lương Quân cảm ơn, chỉ là , cảm thấy nụ của chút gượng gạo. Cậu chỉ điều tiết khí một chút, nhưng nhiều như , cảm thấy ngược càng ngày càng thoải mái.

“Sao tim còn đập nhanh hơn cả nãy thế ?” Lương Quân sờ sờ n.g.ự.c .

Lý Vệ Dân ở ngưỡng cửa, những tia chớp lóe lên trong màn đêm, nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhưng cũng hề yên .

Cảm giác , còn nhiều hơn Lương Quân.

Lương Quân , Thẩm Hồng Mai trong lòng càng sốt ruột, bà liền cảm thấy chuyện .

Các cặp vợ chồng trẻ bình thường cãi , hai bên gia trưởng tụ , nên đ.á.n.h thì đánh, nên mắng thì mắng, toạc , chuyện cũng sẽ .

Tần Du và Cố Cẩn, cãi, cũng đ.á.n.h .

Cái khí cãi ồn mới càng hoảng sợ.

“Không , ! Đừng lo lắng. Tần Du và Cố Cẩn đều trẻ con, chúng sẽ xử lý chuyện của .” Tần Chấn Bân tiếp tục an ủi.

“Đội trưởng, là, chúng lén một chút?” Lương Quân nóng lòng .

Tần Chấn Bân nhíu mày, lắc đầu.

Đây chuyện kết hôn náo động phòng, lén thích hợp.

Lương Quân chán nản ghế, trong lòng càng thêm sốt ruột.

 

Chương 366: Em lòng đổi

 

Tần Du giữa phòng Cố Cẩn, liền nhớ tới đêm qua dốc hết tâm tư tổ chức sinh nhật cho , nhân lúc Cố Cẩn tỉnh táo mà trở thành phụ nữ mật nhất của .

Bánh kem, nến, mì trường thọ, thức ăn phong phú, cô giả vờ say rượu, dụ dỗ , cuối cùng đều biến thành một hồi sỉ nhục mỗi khi nghĩ .

Cô tin, ngày hôm qua, khi Tưởng Trăn tới, Cố Cẩn đối với tình cảm, chỉ là tình cảm đó tim, lẽ chỉ là cảm giác chinh phục mãnh liệt của để trái tim cô.

Tình cảm nền tảng sâu đậm, xưa nay đều chịu nổi thử thách.

Bởi vì sự tin tưởng.

Cho nên khi cô đến bất lực, nài nỉ cho cô cơ hội giải thích, chỉ để cho cô một câu, cho chút thể diện.

Cố Cẩn Tần Du, đến bên cạnh cô, thấy cô đang cúi đầu , chỉ là nụ đó quá mức thê thảm, chút sợ hãi đến dựng tóc gáy.

“Tần Du, …” Cố Cẩn mở miệng.

Tần Du thu nụ , bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh Cố Cẩn, bình thản : “Thư các tìm, em giấu .”

“…” Lời xin tự ý phòng cô lục lọi, nghẹn cứng ở cổ họng.

Không nhận ? Mà là cô họ sẽ đến tìm, nên giấu từ ?

Tần Du cho Cố Cẩn thời gian suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên, giọng cao: “Anh lầm. Em hôn Thẩm Triết, thư là em , em thích là Thẩm Triết!”

Cố Cẩn cảm giác như sét đ.á.n.h giữa trời quang, trái tim như lửa đốt, cảm giác bỏng rát lan ngóc ngách cơ thể. Anh trừng mắt cô chằm chằm, nặng nề : “Tần Du, em lặp nữa!”

Tần Du né tránh, thẳng mắt : “Người em thích là Thẩm Triết. Từ hồi động đất, em thích ! Anh ôn hòa nhã nhặn, học thức uyên bác, tuổi còn trẻ chỗ trong giới y học, em theo , học y sẽ dễ dàng hơn.”

Những lời của Tần Du, như mưa b.o.m bão đạn, trực tiếp đ.á.n.h nát trái tim Cố Cẩn.

“…” Ngọn lửa phẫn nộ trong mắt Cố Cẩn bùng lên, nhưng ánh sáng đó nhanh chóng đè nén xuống, trầm giọng: “Em đang lừa . Người em thích là , em yêu là .”

“Trước là như , em thật sự thích . con là sẽ đổi, giống như khác , em, Tần Du, núi trông núi nọ, lẳng lơ ong bướm. Lúc vì gả cho , từ thủ đoạn, bây giờ thích khác, vì rời xa em, nên cố ý công khai tình tứ với Thẩm Triết. Lại dùng thủ đoạn, thật cũng bình thường.” Tần Du .

“Vì về như ?” Giọng kìm nén tức giận của Cố Cẩn tràn đầy bất đắc dĩ, khàn khàn hỏi.

“Cố Cẩn, chẳng lẽ trong lòng , đang nghĩ về em như ?” Tần Du hỏi ngược , ánh mắt nháy mắt sắc bén.

Khi Tưởng Trăn ở mặt sỉ nhục cô như , một câu cũng , đó chính là ngầm thừa nhận.

Anh ngoài miệng , nhưng chuyện quan hệ giữa họ lúc , chuyện ép cưới, thật bao giờ quên. Những chuyện , chỉ là giấu sâu mà thôi.

Nếu đủ yêu cô, đủ tin tưởng cô.

Sẽ vô tình như hôm nay.

Sẽ để cô đến kiệt sức, chỉ hy vọng cho chút thời gian, mà cũng cho.

Cố Cẩn sững sờ.

Anh đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, đúng là như .

Anh hận cái cách cô dùng thủ đoạn để gả cho , nhưng hiện tại yêu cô, cũng là sự thật.

“Cố Cẩn, giữa và em, vốn hợp , rõ hơn em. Cho nên, quyết định ly hôn của chúng ngay từ đầu là chính xác. Ly hôn cũng là em quyết định từ sớm, bởi vì em sớm tìm 'lốp dự phòng'.”

“Em nghĩ Cố Cẩn đầu óc? Chúng còn đến khu động đất, em ly hôn. Bây giờ em với , vì quen Thẩm Triết, nên mới cùng ly hôn?” Giọng trầm thấp của Cố Cẩn đầy logic phản bác.

“Lúc đó Thẩm Triết. Bởi vì thím Liên Tần Tụng sắp về, cho nên em ly hôn, đáp án , lòng ?” Tần Du mặt đỏ lên cãi .

“Tần Du, bây giờ em bao nhiêu lý do sỉ nhục bản , cũng sẽ tin. Anh tin thư là em . Anh tin, em thật sự thích cái gã bác sĩ bốn mắt đó!” Cố Cẩn nặng nề : “Anh sẽ điều tra rõ chân tướng, trả em sự trong sạch.”

Trong mắt Tần Du hiện lên sự kinh ngạc.

Không thể , khả năng tư duy biện chứng của Cố Cẩn vượt xa cô một bậc.

nhiều lời đ.â.m tim như , vẫn duy trì sự phán đoán chặt chẽ bất kỳ yếu tố bên ngoài nào quấy nhiễu.

Cho nên, cô yêu, thật vẫn luôn ưu tú.

Vô cùng ưu tú.

Chóp mũi cay xè lợi hại, tất cả sự phẫn nộ và oán hận chống đỡ cô nãy giờ bỗng chốc sụp đổ.

Gặp chuyện , tức giận, phẫn nộ, tin tưởng, thật cũng là điều dễ hiểu.

chung quy vẫn là rời , cô gái áo đỏ của kiếp xuất hiện, là chuyện sớm muộn.

“Không cần, bởi vì vốn dĩ là như ! Cố Cẩn, nước ngoài hiện tại phát triển , kinh tế phát triển và lý niệm kinh doanh đều vượt trội, Tưởng Trăn đến , đừng để cô đợi lâu. Em sai , cho dù ly hôn, em và chú Tần cũng sẽ cảm thấy em thiệt thòi.”

Như , sẽ giống như Cố Cẩn đột nhiên rời , kích động đến cô.

“Tần Du, ai với em cùng Tưởng Trăn nước ngoài? Anh, Cố Cẩn, sinh là Trung Quốc, c.h.ế.t là ma Trung Quốc. Vĩnh viễn sẽ nước ngoài mưu sinh.”

Tần Du Cố Cẩn, một lúc liền , Cố Cẩn bây giờ cứng như , , kiếp thật sự ở nước ngoài hô mưa gọi gió.

“Đó là lựa chọn của , Cố Cẩn.”

“Tần Du, em đừng .” Cô như , tim liền hoảng hốt. “Chúng thể chuyện đàng hoàng ? Vì em tin tưởng thêm một nữa?”

Tần Du thừa nhận trái tim giờ khắc đang mềm nhũn , nhưng cô càng , việc cần đoạn mà đoạn, ắt sẽ gặp loạn!

Nếu chia cắt, thì tàn nhẫn một chút.

“Cố Cẩn, nhất định em cãi với một trận ? Vì tin tưởng ? Đó là bởi vì em để tin tưởng! Em sống cùng nữa, em bây giờ thích cái kiểu cuồng vọng tự đại, cố chấp mà còn tự cho là chân tình như . Nếu chúng sống yên , chọc em, em chọc . Hai chúng một mái nhà, ngày tháng cứ thế trôi qua, an an nhiên nhiên! Anh cứ chứng minh mị lực của ! Chứng minh thì , kết cục cuối cùng vẫn giống ?”

Anh dù cũng rời , do dự quyết đoán sẽ chỉ thương sâu hơn.

Kiếp đó, cô cũng là sống một .

Trừ chuyện tình cảm , thứ khác đều .

“Anh đồng ý!”

“Anh đồng ý ! Em cũng lòng đổi !” Tần Du quyết tuyệt một câu, mở cửa, Thẩm Hồng Mai và Tần Chấn Bân đang dậy từ ghế, bình tĩnh : “Chú Tần, , đợi con một chút. Con về nhà với hai .”

“…” Thẩm Hồng Mai đầu Tần Chấn Bân, Tần Du vẫn về với họ, đây là đàm phán thất bại?

Lương Quân cũng ngơ ngác hiểu, : “Tẩu tử, đây là nhà của chị ?”

Chương 367: Đây là cái gì?

Tần Du trầm mặc.

 

Không trả lời.

 

Ai cũng chuyện.

 

Mưa to ngừng, từ mái hiên thượng lưu xuống nước mưa ở mái ngói thượng tụ tập thành từng điều dòng suối nhỏ, tích nhập mái hiên, b.ắ.n khởi vô bọt nước, bên tai đều là xôn xao giọt mưa thanh.

 

nhà chính khí đông lạnh đến đáng sợ.

 

Lương Quân đầu coi chừng cẩn, Cố Cẩn đôi mắt như hồ sâu giống đen nhánh.

 

“Cố ca.” Làm ?

 

Cố Cẩn diêu một chút đầu.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Cố ca, thật tẩu t.ử ?” Lương Quân buông ngăn đón Tần Du tay, nghi hoặc khó hiểu hỏi.

 

Cố Cẩn lặng cạnh cửa Tần Du.

 

Tần Du mắt vật gì khác, chính nhà ở, thu thập vài món quần áo, đến Thẩm Hồng Mai cùng Tần Chấn Bân bên , , “Tần thúc, nương, chúng thôi.”

 

Thẩm Hồng Mai đầy tạp ở trong cổ họng, cô tưởng hỏi Tần Du, cũng tưởng khuyên Tần Du.

 

Có thể thấy Tần Du đạm nhiên đến trong xương cốt bình tĩnh, liền một câu đều hỏi , sợ Tần Du so cô còn càng thương tâm.

 

“Quần áo ướt, tắm nước nóng, ngủ sớm một chút.” Tần Du bung dù mới bước sân trong màn mưa, Cố Cẩn trầm thấp mát lạnh thanh âm liền ở vang lên, hạ mạt lạnh nước mưa dường như chợt gian ấm áp.

 

Thẩm Hồng Mai hốc mắt chợt đỏ lên, đầu xem Tần Chấn Bân.

 

Bọn họ rời nhà cũ, Cố Cẩn tuy giữ , nhưng chuyện xác thật ấm, là để ý Tần Du, lo lắng cô gặp mưa sinh bệnh.

 

Cho nên bọn họ hai cái chi gian, cũng bọn họ trong tưởng tượng như xong.

 

Ít nhất Cố Cẩn là cần Tần Du.

 

Tần Du bước chân một đốn, lấy cực nhanh tốc độ đem Cố Cẩn ấm áp lời từ trái tim trong lòng hủy diệt, nhanh chóng sân.

 

……

 

“Cố ca, ngươi cùng tẩu t.ử đây là ở riêng?” Lương Quân sốt ruột hỏi.

 

Tần Du , Cố Cẩn cũng chỉ một câu , cô tẩy tẩy nước ấm tắm, ngủ sớm một chút.

 

Lúc , nên trực tiếp ngăn đón, c.h.ế.t sống cho ?

 

Trụ một phòng, vốn dĩ liền phân phòng ngủ, hiện tại hảo, còn phân nhà ở ngủ!

 

“Lý Vệ Dân, ngày mai phiền toái tìm một chút phát thư. Tin thượng bút tích là ngươi tẩu tử, lui về tới tin địa chỉ cũng là công xã. Tra một chút, rốt cuộc là ai giả mạo ngươi tẩu t.ử thư.”

 

“Lương Quân, hai ngày , ngươi tức phụ bồi ngươi một chút ngươi tẩu tử.”

 

Cố Cẩn tối tăm con ngươi ánh lửa nhảy lên, đến nỗi Thẩm Triết , nhất định tra cái minh bạch, cái sinh ảo giác đồ vật, rốt cuộc là cái cái gì? Là y đồ dùng vẫn là hàng cấm, đều lộng cái minh bạch.

 

“Hảo.” Lý Vệ Dân đáp.

 

“Nhất định thành nhiệm vụ.” Lương Quân lập tức vui mừng đáp ứng.

 

……

 

Ngày hôm .

 

Tần Du cùng tới, liền đến bên ngoài ánh mặt trời sáng trưng, trong viện dương mai thụ lá xanh t.ử ánh nắng chiếu xuống phiếm đủ màu sắc quang.

 

Hạ mạt cơn mưa sáng sớm, nhiệt độ khí cùng trời mưa phía bất đồng.

 

Ngày hôm qua đều ở xuyên ngắn tay, hôm nay thái dương tuy tới, cũng lạnh lẽo từng trận.

 

Tần Du khoác một kiện áo khoác rời giường.

 

Cô nương ở uy gà cùng vịt, Tần Chấn Bân ở phách sài, cô bà nội ở phòng bếp bữa sáng.

 

Trong viện, gà mái ku ku ku kêu, vịt cạc cạc cạc kêu, ống khói khói nhẹ lượn lờ dâng lên, Tần Du dựa cửa, lẳng lặng trong viện an tĩnh náo nhiệt sáng sớm.

 

Chính sinh hoạt thời điểm, gà chính uy, vịt chính uy, sài chính phách, một ngày tam cơm chính , tới, cô nháy mắt cảm thấy chính biến thành một cái bảo bảo.

 

Có cha nương bà nội, nhà ở vịt, sinh hoạt bình yên giàu .

 

“Du Nha, rửa mặt rửa tay, bà nội bữa sáng sai láp đều .” La hồng diệp phòng bếp thời điểm, đến Tần Du ở cửa, đại tiếng mang theo ôn nhu .

 

Nha đầu ngày hôm qua trở về thời điểm, cả thất hồn lạc phách.

 

Bọn họ cô cùng Thẩm Triết sự, hảo hỏi, cũng dám hỏi.

 

Tần Du xưa nay là cái hảo hài tử, bọn họ tin tưởng cô.

 

Sau cô từ nhà cũ trở về, tắm rửa lúc , trừ bỏ trầm mặc vẫn là trầm mặc, bọn họ càng dám hỏi.

 

Lo lắng hỏi Tần Du tâm tình càng .

 

“Hảo.” Tần Du khóe miệng giơ lên, , “Lập tức tới.”

 

La hồng diệp mặt ngẩn , tức khắc thở dài nhẹ nhõm một , Tần Du còn thể , đại biểu việc gì, tươi nhiễm đuôi lông mày, , “Kia nhanh lên! Sớm một chút còn ăn cái gì, bà nội thể nhiều điểm.”

 

“La đại nương, đại đội trưởng, hồng mai tử, ai nha thế ?” Bên ngoài liên thím vội vội vàng vàng đến, , “Mới đến cố thanh niên trí thức mang theo với Đại Khang ở đường nhặt về tới t.ử ! Hắn là đưa t.ử trở về, vẫn là mặt khác tính toán?”

 

“Gì?” Thẩm Hồng Mai tay gà thực tức khắc rớt mặt đất, mặt đều là khiếp sợ.

 

La hồng diệp cũng kinh ngạc một chút.

 

Tần Chấn Bân buông tay rìu, trấn định hỏi, “Liên thím, ngươi rõ ràng điểm.”

 

Liên thím dùng sức chụp một chút đùi, vô cùng đau đớn , “Nguyên lai các ngươi cũng ? Thật đúng là chuyện ! Cố thanh niên trí thức đêm qua tới các ngươi ? Sáng sớm cũng tới?”

 

“Không .” Tần Chấn Bân trả lời.

 

“Ta mới từ đất trồng rau hái một chút đậu que trở về. Gặp công xã chu đại thẩm, cô , cô tận mắt thấy đến cố thanh niên trí thức kỵ xe đạp chở cô nương rời công xã, cô nương ở xe cùng cố thanh niên trí thức , biểu ca, nơi cái gì hảo địa phương, rời liền cần suy nghĩ.”

 

“Chu đại thẩm , liền nóng nảy, hô to cố thanh niên trí thức, hỏi gì? Cố thanh niên trí thức trả lời.”

 

“Hắn bộ dáng , là thật cùng biểu cùng ? Hắn biểu , vẫn luôn đều cùng cố thanh niên trí thức nương ở bên , cố thanh niên trí thức nương ở nước ngoài tiền, vẫn luôn tưởng cố thanh niên trí thức cùng cô cùng xuất ngoại.”

 

“Hắn , cũng cùng các ngươi chào hỏi một cái, rốt cuộc là gì? Sẽ thật cứ như ?” Liên thím mặt đều là lo lắng hỏi.

 

“Chấn bân, tiểu cố nhất định là bỏ xuống Du Nha .” Thẩm Hồng Mai sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn , “Không , hỏi một chút .”

 

Chào hỏi một cái liền tính là cái công đạo, là vẫn là tặng hoặc là còn mặt khác sự, đại gia trong lòng còn điểm đế.

 

Này cùng một tiếp đón liền , kêu cửa t.ử sự?

 

Tần Du lẳng lặng ở trong viện, xem cô nương phản ứng, càng xem tâm càng đau, mắt hạnh trung nước mắt phiếm mãn khuông.

 

Cô nương phản ứng, cùng đời Cố Cẩn từ giã phản ứng giống như đúc, cô tin Cố Cẩn sẽ vứt bỏ cô rời , trang một đống đồ vật đuổi theo Cố Cẩn, hy vọng đuổi tới , chỉ là thời gian cùng bọn họ từ biệt.

 

Chỉ tiếc, chân tướng như tàn nhẫn.

 

Cô cũng bởi quýnh lên liền tánh mạng.

 

“Du Nha, ! Không ! Ta và ngươi Tần thúc hiện tại liền tìm , khẳng định sẽ ga tàu hỏa, chúng hiện tại đuổi kịp.” Thẩm Hồng Mai thấy Tần Du nước mắt mãn khuông, đau lòng an ủi .

 

“Nương, cần. Ta .” Tần Du cùng Thẩm Hồng Mai , chỉ là đôi mắt nháy mắt, nước mắt liền phối hợp rớt xuống .

 

 

Loading...