Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 342: Chân của anh ấy không còn

Cập nhật lúc: 2025-11-11 14:22:56
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Vậy tối mai .” Thẩm Triết đè nén vị chua xót trong lòng xuống, ôn hòa .

 

Tần Du mới thư thổ lộ, tán tỉnh , bên mặt thẳng thắn cùng Cố Cẩn trải qua thế giới hai .

 

Bàn tay cầm ly nước càng siết chặt, xác định cô thật sự đang khiêu chiến giới hạn của !

 

xem thể chịu đựng đoạn tình cảm đến mức nào ?

 

Nếu bây giờ đang ở trạm y tế, cảm thấy chắc chắn sẽ mổ trái tim cô , xem thử tim cô rốt cuộc màu gì.

 

“Vậy tối mai, Tần Du đến ?” Mạnh Tuyết hỏi.

 

Bởi vì cô mà sửa đổi thời gian liên hoan? Nếu đến, thì thật quá nể mặt, Tần Du gật gật đầu: “Được. Ngày mai, nhất định đến!”

 

“Vậy hẹn ngày mai.” Mạnh Tuyết vui vẻ đồng ý.

 

“À, từ bên ngoài , hôm qua ở huyện thành xảy một vụ án tiêu diệt tội phạm đặc biệt lớn. Nghe là ngay tại bến xe huyện.” Trạm y tế vẫn bệnh nhân nào, Mạnh Tuyết lập tức đem chuyện kể: “Tần Du, hôm qua các cũng huyện mà. Có gặp ?”

 

Trái tim nhỏ bé của Tần Du run lên một cái, chỉ là gặp ?

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Họ còn giao chiến trực diện với đám đó nữa là.

 

Nhớ Cố Cẩn dặn dò chuyện nhất nên ầm ĩ, cô dứt khoát lắc đầu: “Không .”

 

“Vậy các may mắn thật. Nghe , c.h.ế.t nhiều . Kẻ bắt cóc còn bắt cả dân ở bến xe, may mà Tần Tụng của công xã chúng giải ngũ trở về ngang qua, cứu con tin! mà, hôm qua xe cảnh sát công xã chúng , hóa là đưa Tần Tụng về! Tần Tụng thật là hùng!”

 

Tần Du gật đầu: “ .”

 

Xe đạp của Cố Cẩn để ở trấn, cho nên lúc về ngang qua trấn, cô và Cố Cẩn xuống xe đạp xe, trong xe cảnh sát công xã, chỉ một Tần Tụng.

 

, Tần Tụng lợi hại lắm. Bọn bắt cóc, đoàng, đoàng, đoàng b.ắ.n về phía , b.ắ.n , b.ắ.n đến ống quần cả lỗ đạn, mà cũng thương!” Mạnh Tuyết càng càng hưng phấn.

 

“Sao ống quần lỗ đạn, thần kỳ ? Đạn xuyên qua quần, mà thương?” Một y tá tình nguyện khác hỏi.

 

ngang qua giếng nước bên cạnh công xã, gặp thím Liên đang giặt quần áo. Thím giũ ống quần của con trai , một cái, thật sự mấy cái lỗ! Người lính về, đúng là giống ai.” Mạnh Tuyết hớn hở .

 

Tần Du cảm thấy chút : “Mạnh Tuyết, thật sự thấy ống quần của Tụng lỗ ?”

 

! Chuyện còn giả ? Đều ở ngay chỗ bắp chân . đều thấy cả.” Mạnh Tuyết vô cùng khẳng định.

 

“Ngại quá. chút việc, ngoài một lát.” Tần Du sắc mặt biến đổi, lập tức chạy ngoài.

 

Dọc đường , đầu óc Tần Du ong ong.

 

Cô nhớ rõ ràng, hôm qua lúc Tần Tụng che chắn cho cô , cô cảm giác đạn bay vèo vèo xung quanh.

 

Cô cả đều ở , an việc gì.

 

Làm thể ?

 

“Tụng Nhi, con thật sự ?” Vừa đến cửa nhà thím Liên, Tần Du giọng đầy lo lắng và nỡ của thím Liên: “Mới ở nhà ngủ một đêm, ?”

 

“Mẹ, con chỉ qua đó xem thử thôi. Bạn chiến hữu cũ, thể tìm cho con một công việc kiếm tiền.” Tần Tụng trả lời.

 

“Con giải ngũ . Công xã sẽ sắp xếp việc cho. Con đến chỗ chiến hữu, cũng là phiền phức !”

 

“Mẹ, cứ coi như con chơi một chuyến !” Tần Tụng đeo chiếc ba lô quân đội màu xanh lục hôm qua mang về, giọng điệu vô cùng kiên quyết.

 

“Vậy con chơi một chút, về sớm.” Thím Liên gạt nước mắt, khó khăn lắm mới mong Tần Tụng trở về, mà nó, sắp ! Nhìn thấy Tần Du đến, thím đầu: “Du Nha đến , con xem Tụng của con kìa, về . Bây giờ thể gì chứ?”

 

“Du Nha, con khuyên Tụng của con !”

 

“Mẹ. Con về mà! Đừng , con đây.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-342-chan-cua-anh-ay-khong-con.html.]

“Đi bộ đội mấy năm, cao lớn rắn rỏi thế , còn đủ, con .” Tần Tụng càng , nước mắt thím Liên càng rơi nhiều.

 

“Thím, đừng vội. Anh Tụng cũng mà, xem một chút sẽ về ngay. Biết chỗ chiến hữu của thật sự mối ăn kiếm tiền thì ?” Tần Du an ủi thím Liên.

 

“Tiền ở mà chẳng kiếm , cứ nhất định xa? Ở công xã, cũng thể nuôi sống . Khổ thì khổ một chút.”

 

Tần Tụng , thím Liên lải nhải còn dứt, xa mà ngoảnh đầu .

 

“Đứa nhỏ ! Sao biến thành như ? Ngay cả nhà cũng từ bỏ ?” Thím Liên hai mắt đẫm lệ: “Không nghĩ đến cha , nghĩ đến chị em.”

 

“Thím đừng buồn. Anh Tụng chắc chắn sẽ về sớm thôi. Con cũng đang định về nhà, con tiễn một đoạn.” Tần Du vội vã theo Tần Tụng.

 

“Anh Tụng, chờ em với.”

 

“Chờ em với.”

 

Tần Du gọi Tần Tụng mấy tiếng từ phía , nếu là lúc nhỏ cô gọi như , dù ở xa cũng sẽ dừng .

 

Xem hôm nay, ngoảnh đầu, dáng thẳng tắp, sải bước về phía .

 

Chỉ là càng nhanh, dáng đó, trông càng bình thường.

 

“Tần Tụng, cho em!” Tần Du chạy đến bên cạnh, nắm lấy .

 

Cú nắm mạnh, Tần Du kéo , Tần Tụng chút loạng choạng, chân va hòn đá ven đường.

 

Hòn đá góc cạnh sắc nhọn, Tần Du thấy Tần Tụng bất kỳ biểu cảm đau đớn nào, chỉ thấy một âm thanh giống như kim loại va đá, giòn giã nặng nề.

 

“……” Đáy mắt Tần Tụng lóe lên vẻ ảm đạm.

 

“……” Đầu óc Tần Du ong ong, kinh ngạc Tần Tụng, tiếp theo đáy lòng “lộp bộp” một tiếng: “Anh Tụng, cho em xem chân của !”

 

“Du Nha, .” Tần Tụng .

 

Tần Du nhanh chóng xổm xuống, tay sờ lên cẳng chân của .

 

Cẳng chân , xương cốt, thịt, chỉ một thanh thép cứng ngắc chạy thẳng đến vị trí đầu gối.

 

mà, hôm qua cô rõ ràng cảm giác đạn b.ắ.n qua chân họ! Tần Tụng hề thương!

 

Thím Liên giặt quần cho , quần mấy lỗ đạn, vẫn thương!

 

Tần Tụng là một kiêu ngạo bao, học hành luôn thứ nhất, từ nhỏ thể một việc, tuyệt đối cần khác giúp đỡ!

 

Là niềm kiêu hãnh của thím Liên, là niềm kiêu hãnh của thầy cô.

 

Đi bộ đội, mấy tháng trở thành lính ưu tú nhất, lên liên trưởng, đó tuyển chọn đội đặc chủng.

 

Làm thể chịu đựng cú đả kích ?

 

Tần Du lập tức hiểu , tại về vội vã rời nhà! Không thêm một chút nào.

 

Cô cũng hiểu , tại kiếp vẫn luôn về nhà, cô bao giờ gặp .

 

Chân còn!

 

Bởi vì chân của còn nữa!

 

Chuyện lớn như , thật với bất kỳ ai trong bọn họ!

 

Một gồng gánh.

 

“Du Nha, !” Tần Tụng thấy Tần Du xổm mặt , giọng nghẹn ngào, mặt , mắt đỏ hoe an ủi.

 

 

Loading...