Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 329: Dạy em công phu
Cập nhật lúc: 2025-11-11 13:31:33
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm , Tần Du dậy thật sớm.
Sắp thu, buổi sáng sớm trời se lạnh, sương mai. Tần Du lên giàn nho, liền thấy Cố Cẩn đang tập hít xà.
Hắn mặc áo may ô trắng, lực cánh tay căng phồng, cơ bắp rắn chắc. Thân thể theo cánh tay kéo lên, thể thấy khối cơ lưng rõ ràng và săn chắc. Lúc vận động, cứ như một con báo đang ém chờ thời, đầy sức bật, cũng đầy dã tính, vô cùng mạnh mẽ.
Giàn nho trong sân nhà họ bây giờ biến thành một cái giàn đa năng.
Vừa đỡ cho nho leo về phía , để Cố Cẩn tập thể dục, còn thể trở thành một cái chòi hóng mát.
Tần Du càng ngày càng thích sự tự giác của Cố Cẩn.
Cố Cẩn ngày nào cũng duy trì vận động, lúc nào cũng tràn đầy sức sống, tràn ngập nhiệt huyết.
“Dậy ?” Cố Cẩn đầu chào Tần Du.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Vâng.” Tần Du gật đầu, hỏi: “Chúng khi nào xuất phát?”
“Sau bữa sáng.” Cố Cẩn .
“Cố Cẩn, công phu của thật .” Nhìn bộ dạng tràn đầy sức lực của Cố Cẩn, Tần Du đột nhiên thấy vô cùng hâm mộ.
“...” Sáng sớm Tần Du khen như , m.á.u trong Cố Cẩn kiểm soát mà sôi trào lên. Hắn từ giàn nho nhảy xuống, hỏi ngược : “Thế là ? Lúc công phu của thật sự , em còn thấy .”
Con ngươi Tần Du đầy vẻ kinh ngạc, : “Vậy thì đến mức nào?”
Cố Cẩn lau mồ hôi, về phía bếp, con ngươi thâm thúy đầy ẩn ý hỏi: “Hay là, em thử xem?”
Tần Du lập tức lùi về hai bước, : “Em đ.á.n.h thắng !”
“Chưa thử qua, kết quả?”
“Em vẫn tự lượng sức .”
“Vậy dạy em nhé? Dù dạy em cũng một chút, thêm một môn kỹ thuật, vui lòng phụng hiến.” Cố Cẩn đầy ý tứ.
“Vậy hôm nay khi về, ở trong sân dạy em nhé?” Tần Du cảm thấy, học thêm chút công phu, luôn là chuyện . Chỉ là cái từ "phụng hiến" , cô thấy chút kỳ kỳ.
“Không?” Cố Cẩn từ chối ngay.
“?”
“ địa điểm .” Đôi mắt Cố Cẩn chút gợn sóng sửa .
“Không ở trong sân, còn chỗ nào luyện công phu hơn .” Trước cô luyện Tae Kwon Do đều là ở võ quán, nhưng ở đây nơi chuyên dụng.
“ .” Cố Cẩn gật đầu.
“Chỗ nào?”
Cố Cẩn vắt cái khăn lau mặt xong lên vai, đến bên cạnh Tần Du, một tay chống lên tường, mắt thẳng đôi mắt như nước hồ thu của cô, khóe miệng nhếch lên, giọng trầm thấp đầy từ tính vang lên: “Trên giường.”
Tần Du thuận thế lùi về một bước, ngước mắt đối diện với ánh mắt nóng rực của Cố Cẩn, mặt lập tức ửng đỏ, tim hẫng mất một nhịp.
“Biến !” Tần Du hổ cúi đầu, nhanh chóng lách khỏi cánh tay .
Cố Cẩn mím môi thầm thôi, mặt hiện rõ cảm giác thành tựu và hạnh phúc.
Thấy bộ dạng Tần Du chạy nhanh như thỏ con, bật , cúi đầu , lắc lắc đầu. Chuyện tình yêu , đúng như Lương Quân , thật thể tả nổi!
Sau khi cánh cửa sổ mở , phụ nữ lả lướt quyến rũ của nhà , đúng là càng thêm dày vò và thử thách.
Hắn xách một xô nước, nhà tắm, dội từ đầu đến chân một lượt cho tỉnh.
……
Sau bữa sáng, hai đạp xe lên thị trấn, đó xe đò huyện lỵ.
Cố Cẩn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen, một thẳng thớm. Tần Du luôn cảm giác đến huyện lỵ dạo, chỉ đơn thuần là dạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-329-day-em-cong-phu.html.]
Cô nhớ đời , hình như cuối tháng tám, Cố Cẩn cũng từng mặc chính thức, long trọng như ngoài.
Chỉ là khi đó, bao giờ với cô , chuyện gì.
Cô chỉ nhớ ngày đó khi trở về, tâm trạng đặc biệt , u ám mà thô bạo.
Cô run rẩy rót cho một cốc nước, liền chút khách khí đè cô giường, lỗ mãng, cường thế phát tiết một hồi. Cô phản kháng, bởi vì phản kháng cũng vô dụng.
Khi đó cô yếu đuối, luôn bảo vệ, bao giờ nghĩ đến việc cho thể lực của mạnh lên.
Tâm trạng , tìm một lối thoát để phát tiết, chuyện một khi nghiện, sẽ trở thành thói quen.
Đến nỗi đó, mỗi khi tâm trạng , cô đều sẽ biến thành công cụ phát tiết của .
Xong việc, cũng ôm cô, cứ thế vứt cô giường.
Khi đó cô thực sự với , thể ôm em một cái , ít nhất khi xong việc, thể cảm nhận một chút ấm, chứ là một đàn bà dùng xong vứt.
, một thời gian dài, cô đều cảm thấy phận đó.
Không dám đề xuất bất kỳ yêu cầu nào với "ân khách", sợ trách cô quá tham lam.
Nhớ đủ chuyện kiếp , Tần Du đột nhiên cảm thấy áp lực.
Bản ở kiếp , trái tim hèn mọn đó rốt cuộc ti tiện đến mức nào?
Cho dù rõ hành vi của bạo lực như , nhiều buổi tối, chỉ cần về, cô vẫn cứ đợi .
Thậm chí còn hoài niệm những lúc tiếp xúc với , hoài niệm chút ấm và sức lực thuộc về .
Cô theo lời khuyên của , bên cạnh đều với cô, chỉ cần cô mang thai, sẽ ở công xã Linh Khê bén rễ nảy mầm, bao giờ rời nữa.
Nội tâm cô khao khát một đứa con. Sau khi ý nghĩ , hành vi và động tác của càng thêm điên cuồng. Mỗi bắt đầu, đều sẽ dùng những lời lẽ nhục nhã nhất để với cô: Cô con, thì cho cô một đứa con!
Khi đó cô, ti tiện bao nhiêu, thì Cố Cẩn khi đó, ác ma bấy nhiêu.
Tần Du rùng một cái. Nếu đến huyện lỵ, kết quả cũng giống như đời , khi trở về, bắt đầu bật chế độ cầm thú, chẳng cô đến đây hôm nay, đúng là tự dâng đầu !
Con đường thời đại , chỗ nào cũng gồ ghề lồi lõm. Suốt dọc đường , chiếc xe xóc nảy vô cùng. Cố Cẩn đầu , liền thấy Tần Du đang ngoài cửa sổ, cả như đang lơ lửng mây, dường như đang chìm chuyện gì đó hoảng sợ và kinh hãi, mặt đầy vẻ sợ hãi và bàng hoàng.
“Sao thế? Không huyện lỵ ?” Cố Cẩn nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi, giọng trầm thấp mang theo vẻ dịu dàng.
Tần Du đầu , đôi mắt gắt gao chằm chằm Cố Cẩn.
Cố Cẩn của đời lạnh nhạt, xa cách.
Cố Cẩn của đời đang bên cạnh cô, mặt mày tuấn tú, lạnh lùng, nhưng giọng ôn hòa.
Họ... là cùng một .
Tần Du hoảng hốt một lúc lâu, mới rút khỏi hồi ức của đời , : “Không .”
“Vậy là?” Cố Cẩn mày nhíu càng sâu.
Ánh mắt Tần Du dừng mặt , nghiêm túc : “Cố Cẩn, nếu hôm nay gặp việc gì vui, cũng đừng tức giận. Tức giận hại gan.”
Cố Cẩn bỗng nhiên bật , ánh mắt chợt giãn , con ngươi lóe lên vẻ dò xét: “Sao em chắc chắn hôm nay sẽ gặp việc vui?”
Tần Du một chút, : “Em đây là khuyên nhủ mà. Không chỉ hôm nay, mà mỗi ngày, nếu gặp việc vui, cũng . Người sống, vui vẻ là quan trọng nhất, ?”
Cố Cẩn xoa xoa tóc Tần Du, mắt ngập tràn ý , : “Có em ở đây, vui vẻ và sung sướng liền ở đây! Người khác cho tức c.h.ế.t là .”
Tần Du chọc : “Anh cũng tự đấy nhỉ.”
“Cái ' khác' , bao gồm em.” Cố Cẩn nhấn mạnh.
Đôi mắt sâu, Tần Du thể thấy trong mắt phản chiếu núi cao, cây xanh và đường phố, cũng thể thấy bóng dáng của chính . Thực bất kể là đời đời , cô đều mê luyến đôi mắt của . Cô luôn cảm thấy trong mắt sông núi, biển trời mênh mông, rực rỡ an tâm. Dựa bên cạnh , cô đặc biệt cảm giác an .
Ném hết những chuyện vui của đời đầu, tâm trạng Tần Du cũng vui vẻ lên ít.