Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 285: Cảnh trong mơ
Cập nhật lúc: 2025-11-11 03:15:03
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thiên linh linh, địa linh linh, con nên bịa đặt sinh sự! Nói bậy bạ c.ắ.n lưỡi.”
“Tần Du và Cố thanh niên trí thức là những thực lực, đáng khen ngợi, đáng khen ngợi, đáng nhận thưởng.”
“Đại đội trưởng và em Hồng Mai, hai họ gì hết. Con cũng chỉ thấy họ lúc uống nước vô tình chạm tay ! Họ 'một chân'!”
“Em Hồng Mai ở nhà đại đội trưởng chăm sóc , cũng chỉ là ấn eo, xoa bóp cho thôi. Tuyệt đối hành động nào xa hơn.”
“Lão bà già , bép xép lung tung, ngàn vạn đúng! Mọi cứ coi như đ.á.n.h rắm!”
Lữ đại nương lải nhải suốt đường, thấy ai cũng sám hối.
Theo bà thấy, hôm qua bà Tần Du, Cố Cẩn, Thẩm Hồng Mai và Tần Chấn Bân bao nhiêu lời , thì hôm nay bà bấy nhiêu lời .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Như , lời và lời thể bù trừ cho , cân bằng .
Mọi mới , cũng thấy hợp lý.
Nói về Tần Du và Cố Cẩn thì vấn đề gì.
càng về , họ càng thấy .
Nói Tần Chấn Bân và Thẩm Hồng Mai chỉ sờ tay? Vậy là thật sự sờ tay?
Chỉ ấn eo? Vậy là thật sự ấn eo?
Hơn nữa, cái đoạn Tần Chấn Bân thương, đều là Thẩm Hồng Mai chăm sóc, trai đơn gái chiếc, Thẩm Hồng Mai mỗi đến nhà Tần Chấn Bân, tuy đều mở toang cửa, nhưng rốt cuộc gì, bây giờ , chẳng càng khiến suy diễn lung tung ?
Thẩm Hồng Mai hôm qua về khá trễ, bà lờ mờ chỉ trỏ lưng , nhưng cũng để ý. Bà là góa phụ, bao nhiêu năm nay thiếu gì lời tiếng .
Chỉ cần bà chuyện với đàn ông nào nhiều một chút là y như rằng tin đồn nhảm.
Cho nên bà luôn cố gắng giữ kẽ, cố hết sức chuyện nhiều với đàn ông trong công xã.
Chỉ riêng Tần Chấn Bân là bà tránh né, vì ông là đại đội trưởng, thỉnh thoảng công việc của công xã cần tiếp xúc, mấy năm nay ông cũng đối xử với gia đình bà.
Bà mấy năm nay ông ý với , bà tự nhận là giữ kẽ hết mức.
Vậy mà ngờ, chuyện giữa bà và Tần Chấn Bân, chỉ một đêm, đồn thổi thành thế .
Sờ tay.
Ấn eo.
Tuy là ôm ấp, nhưng nhấn mạnh việc bà luôn ở nhà Tần Chấn Bân, kiểu giải thích úp mở càng khiến suy diễn.
Trớ trêu , Lữ đại nương vẫn đang 'giải thích'.
Thẩm Hồng Mai tức hận.
Tần Chấn Bân cũng ngờ sự việc phát triển đến mức .
“Em Hồng Mai, bà La đang ở nhà chờ em. Bảo em về.” Thím Liên tìm Thẩm Hồng Mai.
Lòng Thẩm Hồng Mai lập tức chùng xuống.
Bao nhiêu năm nay, chồng bà bao giờ tìm bà vì những chuyện thế .
Càng bao giờ tìm bà lúc bà đang việc vì mấy chuyện .
“Đại đội trưởng, bà La , cũng về cùng luôn.” Thím Liên thấy Tần Chấn Bân phía , dường như cũng đang tìm Thẩm Hồng Mai, liền .
Tần Chấn Bân căng da đầu, gật một tiếng: “Được.”
“Hai về chuyện tử tế với bà La. Bao nhiêu năm nay, thấy sắc mặt bà âm trầm như bao giờ. Tuy hai sai, nhưng cũng nghĩ đến tâm tư của già.”
Chồng và con trai bà La đều qua đời, chỉ còn một con dâu bầu bạn.
Bây giờ con dâu bà đồn đại như , thím Liên nghĩ mà thấy dễ dàng gì.
Mọi Tần Chấn Bân và Thẩm Hồng Mai về, ngoài sự thương cảm còn nhiều đồng tình và xót xa.
Theo lẽ thường, họ đều mong đôi cặp.
đây là nhà bà La, bà La là nhà liệt sĩ. Nếu Thẩm Hồng Mai bước nữa với Tần Chấn Bân, thì nhà họ Tần cũ chỉ còn một bà La.
Một lớn tuổi uy tín, cả đời phấn đấu vì tổ quốc, nên trong thâm tâm đều Thẩm Hồng Mai ở bên cạnh bà La.
Giờ phút , họ càng lo lắng chuyện của Tần Chấn Bân và Thẩm Hồng Mai sẽ khiến bà La nổi trận lôi đình.
……
Cuối hạ, trời bắt đầu se lạnh, buổi sáng thích hợp để ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-285-canh-trong-mo.html.]
Đêm qua xử lý Lữ đại nương, bà lì lợm như Xuân thẩm, vả cũng xung đột lợi ích trực tiếp với cô.
Lữ đại nương là kiểu cực kỳ sợ c.h.ế.t, cô dọa bà một trận như , khả năng bà dám gây sự tiếp là thấp.
Nghĩ , Tần Du chuẩn ngủ một giấc cho yên tâm.
Chỉ là, giấc ngủ của cô hề yên .
Không vì sáng sớm "đấu" với Cố Cẩn một trận, cô mơ thấy nhiều giấc mơ, đủ loại chuyện vụn vặt, mà tất cả các đoạn ngắn đều liên quan đến .
Cô mơ thấy cũng giống như kiếp , buổi tối lúc cô ngủ, lén lút ngoài, chỉ khác là, cô dường như thấy Cố Cẩn lúc trở về, đắp chăn cho cô, cô đạp chăn , cũng thấy phiền mà đắp cho cô.
Cảnh mộng đổi, cô thấy Cố Cẩn đầy m.á.u trong rừng, mặc bộ đồ ngụy trang giống hệt màu cây cối, cô, ánh mắt đầy dịu dàng và lưu luyến, với cô, chỉ một câu: “Đồ ngốc của !”
Giọng đó xuyên qua thời gian, mà Tần Du run cả .
“Phải sống thật nhé.”
Nói xong câu đó, Cố Cẩn ầm ầm ngã xuống, ngã trong rừng.
Tần Du cảm thấy như phát điên, cô hét lớn: "Cố Cẩn, cho ! Anh rõ ràng cho . Anh nữa xem, gọi là gì?"
Rõ ràng là ném giấy ly hôn mặt cô, còn mặt mũi nào gọi cô là vợ?
Cô cố gắng về phía , cô tìm , cho rõ ràng.
dù cô thế nào, cũng thể đến gần Cố Cẩn, phía dường như băng tuyết, biển rộng, đầm lầy, cô dùng hết sức lực cũng thể đến gần.
Cảm giác bất lực, tuyệt vọng đó khiến phát điên.
Tần Du đột nhiên bừng tỉnh, mở bừng mắt.
Khi thấy đồ đạc quen thuộc mắt, cô mới hồn, định thần , thở hổn hển.
May quá, đây là một giấc mơ!
Cô mơ thấy Cố Cẩn, trong mộng, cô thấy khuôn mặt tuấn lãng của , đôi mắt sâu thẳm, nụ và sự dịu dàng cô bao giờ thấy, và cả... ngã trong rừng... c.h.ế.t...
Gió cuối hạ thổi đến, chợt mang theo lạnh, bên ngoài nắng, trời âm u.
Tần Du vã mồ hôi đầm đìa.
Tại mơ một giấc mơ kỳ lạ như ?
Cố Cẩn trong mơ giống ở kiếp .
Cố Cẩn rõ ràng sự nghiệp thành công, vợ con đề huề, đầy m.á.u c.h.ế.t trong rừng?
C.h.ế.t?
Cố Cẩn c.h.ế.t?
Chỉ nghĩ đến từ thôi, cô thấy ngạt thở, thở nổi.
Cô tha thứ cho , nhưng cô c.h.ế.t.
Cô thể chịu đựng cái c.h.ế.t.
Tần Du ngửa đầu, cố gắng cho nước mắt rơi xuống.
“Du Nha! Có ở nhà ?” Bên ngoài, giọng thím Liên vang lên.
Tần Du vội vàng vốc nước rửa mặt, dùng khăn lau qua, trả lời: “Thím. Con đây.”
“Cháu thế?” Thím Liên sân, liền cảm thấy tâm trạng Tần Du , trông mệt mỏi.
“Con nóng, nên rửa mặt một chút.”
“Vậy . Cháu là , thì mau đến chỗ bà nội cháu !” Thím Liên vội vã .
“Có chuyện gì thím?”
“Cái bà Lữ đại nương lắm mồm ! Hôm nay như phát điên, chạy công xã lạy kêu, gặp ai cũng cháu với đại đội trưởng quan hệ mờ ám, bà cũng chỉ thấy cháu chạm tay đại đội trưởng một , còn cháu đến nhà đại đội trưởng, chẳng gì cả. Chỉ thiếu nước dùng loa phóng thanh tuyên truyền khắp công xã thôi.”
“Chuyện mà ? Đây chẳng là càng bôi càng đen? Càng càng rõ. Bà nội cháu gọi cháu và đại đội trưởng về . Chắc là đang mắng họ đấy. Bà nội cháu vốn lời cháu, cháu mau về xem .”
“Gay !” Tần Du thầm kêu !
Lữ đại nương đúng là sợ thật, nhưng cái kiểu sám hối ! là... c.h.ế.t tiệt!
“Vâng. Con xuống ngay đây!” Tần Du đổi giày, chạy như bay về phía nhà bà nội.