Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 271: Ta bối
Cập nhật lúc: 2025-11-10 23:02:54
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ối…… Ối…… Trời…… ơi! Anh Cố của lợi hại như !” Trên con đường lớn mấp mô, đầy đá dăm, lồi lõm, Lương Quân đạp xe ngược gió, phục mà kinh ngạc thốt lên.
Cậu rõ ràng bỏ xa Cố Cẩn, mà giờ Cố Cẩn vượt mặt!
Anh chấp một cây lận mà!
Mỗi bánh xe cán đá, chiếc xe nảy lên lộc cộc, còn Cố Cẩn thì , lúc lướt qua bên cạnh , cứ như thể đá dăm và đường mấp mô hề tồn tại, vững chãi như bay, chỉ thấy tóc chị dâu gió thổi tung, như một dải lụa đen.
“Cậu Cố, kỹ thuật lái xe tệ!” Tần Chấn Bân xe Lương Quân gật gù khen.
Dáng vẻ ngầu, tốc độ nhanh, thanh niên như gió, kiểu gì cũng thấy mắt vô cùng.
“Đội trưởng, cũng nhanh mà.” Lương Quân chịu yếu thế, hét về phía Cố Cẩn đằng , “Anh Cố, nhanh thế, cẩn thận hỏng xe bây giờ!”
Cố Cẩn nhếch mép, một tay vẫn nắm ghi đông, tay giơ lên, chìa ngón út về phía .
Tùy ý mà ngạo nghễ.
“Anh Cố của ngạo mạn quá.” Lương Quân ngón út của Cố Cẩn, trong lòng đầy phục.
“Lương Quân thấy cử chỉ , chắc chắn sẽ tức giận.” Tần Du ngẩng lên thấy ý tứ trong ngón tay của Cố Cẩn.
là ngạo mạn.
“Anh đây khiêm tốn lắm .” Cố Cẩn hỏi.
Tần Du thầm mặc niệm cho Lương Quân.
Cố Cẩn như mà còn là khiêm tốn, lúc ngạo mạn, sẽ tới mức nào?
“Anh vẫn nên cẩn thận một chút. Em cứ thấy, xe vẻ , cứ như sắp long tới nơi.” Tần Du .
Cô dứt lời, chiếc xe bỗng nhiên lạng kiểm soát , Cố Cẩn cau mày, dùng sức bóp chặt phanh , chiếc xe dừng khựng .
Tiếng xì từ bánh xe vang lên “Xì……”, tiếp theo, bánh xẹp xuống nhanh chóng, bụi đất vàng đất luồng từ lốp xe thổi bay, mù mịt.
Nổ lốp .
“……” Tần Du.
“Cái thằng Lương Quân miệng quạ!” Cố Cẩn xuống xe, nhíu mày mắng một tiếng.
Nói gì trúng nấy.
Tần Du xuống xe, dám gì.
Cố Cẩn mắng Lương Quân miệng quạ…… Hình như cô cũng cái xe sắp hỏng……
“Ố ồ……” Lương Quân thấy xe Cố Cẩn dừng , lúc vượt qua còn hú lên một tiếng.
“Ủa, đúng. Anh Cố, xe hỏng thật ?” Lương Quân đạp một đoạn, liền dừng .
Cố Cẩn trả lời.
Bánh xe hỏng .
Lần bánh xe hỏng một , thể là do đạp nhanh quá, nên hỏng thê t.h.ả.m nỡ .
“Qua cái công xã , là đến công xã . Xe hỏng ở đúng chỗ .” Tần Chấn Bân nhíu mày.
“Lương Quân, chân Du Nha thương. Cậu đạp xe về, gọi cái xe ngựa tới. Du Nha là biểu dương, thể tập tễnh về như ?” Tần Chấn Bân lập tức sắp xếp.
“. Không cần . Con thể . Lương Quân về về, con cũng bộ về tới nơi .” Tần Du thấy cần rùm beng lên, cô yếu ớt như .
“Anh Cố……” Tần Chấn Bân bảo về , Tần Du cần. Lương Quân khó xử quá, đành cầu cứu Cố Cẩn.
“Cùng bộ về.” Cố Cẩn thản nhiên , “Ông dắt xe của đội trưởng, xe của dắt.”
Anh kinh nghiệm đạp xe, dắt xe hỏng vấn đề, Tần Chấn Bân dắt xe của cũng vấn đề, nhưng, Lương Quân nhíu mày hỏi, “Thế còn chị dâu?”
Tần Du tuy là vết thương ngoài da, nhưng rõ ràng, chân vẫn còn đau.
“ cõng.” Giọng Cố Cẩn trầm thấp vang lên, dứt khoát mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-271-ta-boi.html.]
“……” Hai chữ , nện lòng Tần Du, dấy lên từng gợn sóng.
Lương Quân mặt đầy sùng bái, Cố đúng là Cố, cách giải quyết vấn đề, lúc nào cũng trúng phóc.
“Vậy thì quá. Đội trưởng, mau tới. Ông dắt thử xem, dắt .”
“Ờ…… ờ……” Tần Chấn Bân nhanh chóng phản ứng , đám thanh niên bây giờ, ghê gớm thật.
“……” Tần Du hít sâu một , Cố Cẩn gượng gạo, “Không cần , tự .”
Nói xong, cô thẳng, bước về phía .
Ánh mắt Cố Cẩn bỗng chốc lạnh , nhưng cũng ngăn cản.
Cô thương tới xương cốt, nhưng khắp nơi đều là vết bầm, loại vết bầm đau lên cũng đau.
Nếu cần cõng, sẽ xem cô cố chấp bao lâu.
Lương Quân vài bước, đầu thì phát hiện, vốn dĩ Cố Cẩn cõng Tần Du, kết quả Tần Du đang tự .
Hay là, để Cố đèo chị dâu cũng .
Tóm , phương án giải quyết hiện tại, dường như hảo lắm.
Cậu định dừng thương lượng với Cố Cẩn, thì bỗng phát hiện trong mắt Cố Cẩn lóe lên tia lạnh lẽo.
Rùng một cái, Lương Quân vờ như thấy gì, tiếp tục về phía .
Đi một lúc lâu, Tần Du càng càng thấy gian nan, trán lấm tấm mồ hôi.
Bên cạnh, Cố Cẩn cùng cô, dáng vẻ vô cùng thong dong, ánh mắt cô lạnh lùng mang theo vẻ giễu cợt, như thể đang , xem em cố chấp, xem em cố chấp đến khi nào!
Tần Du c.ắ.n răng bước tiếp.
Cảm giác bây giờ, y như bình thường vận động, đột nhiên leo núi cả ngày, chân mỏi nhừ nhấc nổi bước, đau hơn cô tưởng tượng. cái vẻ chờ cô khuất phục của Cố Cẩn, cô quyết định, cho dù bò, cô cũng cầu xin .
Thật , cô cũng từng bò như .
Kiếp , đường tìm , tiền trộm mất, cô tiền xe, cứ men theo đường ray tàu hỏa mà , hơn nửa tháng, ngón chân dập nát, mười ngón chân, lòng bàn chân đều là máu, lúc đó, gian nan như , đến cuối cùng, cô gần như ngã quỵ, bò đến thị trấn gần nhất.
Khi đó cô còn kiên trì , chút vấn đề , khó cô!
Cố Cẩn cảm thấy đ.á.n.h giá thấp sự quật cường của phụ nữ , đau đến nghiến răng nghiến lợi, mà vẫn hé một tiếng, cố sống cố c.h.ế.t chịu đựng.
Dỗi với như vui ?
Cô càng như , càng bực bội, kéo cô , “Tần Du, em cho .”
Tần Du động đậy, ánh mắt ngơ ngác . Người mắt, dường như là , mà dường như là .
Cô chút phân biệt rõ.
Chỉ cảm thấy hốc mắt mờ , trong lòng như thứ gì đó đè nặng, trồi lên , cũng chìm xuống .
“ thua em . Đi ?” Cố Cẩn cụp mắt, con ngươi thăm thẳm, giọng trầm thấp đầy vẻ bất đắc dĩ và thất bại.
Anh đặc biệt thể chịu ánh mắt của Tần Du, đôi mắt hạnh long lanh ngấn nước, như thể chịu vô vàn ấm ức từ .
Mà ánh mắt , luôn khiến đau lòng một cách khó hiểu.
“Lên .” Cố Cẩn xổm xuống mặt Tần Du.
Tần Du nhúc nhích.
“Không thích cõng? Hay bế?” Cố Cẩn nhíu mày chặt hơn, ngữ khí hỏi.
Tần Du vẫn nhúc nhích, , “ nghỉ một lát, là thể……”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Được, bế ngang! Cho xem tư thế bế động phòng. Ừ, cứ !”
Lời còn xong, Cố Cẩn mạnh mẽ cắt ngang, tự tự quyết dứt lời, Tần Du liền cảm thấy chân hẫng …… Cả rơi vòng tay , cô thậm chí thể thấy những sợi lông tơ nhỏ tai Cố Cẩn ánh mặt trời, cô ở gần đến , gần đến mức thể rõ tiếng tim đập.