Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 226: Ta yêu ta tức phụ ~!
Cập nhật lúc: 2025-11-10 00:27:43
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Con đàn bà , bây giờ vênh váo thật! Có Cố Cẩn chống lưng, sợ trời sợ đất, dùng lỗ mũi ! Mày tại cứ chạy tới chuyện với nó, lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh của !” Tần Du , Mã Hưởng miệt thị hỏi.
“Mã Hưởng, nghĩ đơn giản quá!” Hạ Thanh Liên trả lời.
Trước khi cô rời khỏi nơi , bất kể Tần Du đối với cô thái độ thế nào, cô đều mặt dày mày dạn lấy lòng. Trong tay Tần Du bí mật của cô . Tần Du một ngày , cô liền chịu uy h.i.ế.p của Tần Du một ngày. Loại uy h.i.ế.p là vô hình, cô chỉ thể dùng sự đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của Tần Du. Với lúc vặn là kỳ nạn châu chấu, Tần Du mèo mù vớ cá rán nuôi vịt, gì bất ngờ xảy sẽ lập công lớn. Cô nếu thể chen chân việc xem vịt , là .
“Chuyện còn nghĩ phức tạp thế , đây mày lo nó cướp mất suất sinh viên công nông của mày. Bây giờ suất đó chốt hạ, nó cũng trở thành con mụ đanh đá xã viên trong công xã phỉ nhổ! Chẳng lẽ còn thể uy h.i.ế.p mày?” Mã Hưởng chán ghét Hạ Thanh Liên luôn vấn đề quá đơn giản.
Hạ Thanh Liên , đối với cái danh xưng mà gán cho Tần Du, cô tỏ vẻ lòng. Trước đây xã viên trong công xã Tần Du hung dữ, hôm qua Tần Du đuổi những đến đòi vịt xuống núi, cô chính là trở thành đàn bà đanh đá công xã công nhận. Những từ nhà cô trở về, một phen nước mắt một phen nước mũi mắng c.h.ử.i Tần Du, Tần Du trả vịt thì thôi, còn đưa cho họ dây thừng, bọn họ loại phụ nữ vô cớ gây rối, hổ thì thắt cổ hết . Đàn ông của đám phụ nữ tức chịu , định tập trung lên núi tìm Tần Du, đám phụ nữ cản , Tần Du bây giờ đàn ông , đối phó . Dân đen, thì cứ hèn nhát mà sống . Điều càng nổi bật sự đanh đá và coi ai gì của Tần Du. Những lời cô thể mắng, từ miệng đám phụ nữ trong công xã cũng khá .
“Mã Hưởng, . Chúng tiếp tục bắt châu chấu .” Những suy nghĩ , cô thể nào với Mã Hưởng, loại mãng phu đầu óc .
…
Cắt cỏ lợn đối với Tần Du mà , là chuyện quen tay quen đường. Chuyện vịt Tương Bản ầm ĩ, bây giờ chắc chắn vẫn còn nhiều chằm chằm, cô thể hành động thiếu suy nghĩ.
Một gánh cỏ lợn cắt xong, nấu thành cám heo, Tần Du ngoài, thời gian còn sớm. Hôm nay lúc đồng cắt cỏ lợn, cô quan sát kỹ đám mạ của công xã họ, cũng tệ, châu chấu gặm. Nghe mạ ở các công xã khác gặm đến t.h.ả.m thương, rốt cuộc t.h.ả.m đến mức nào? Tần Du chuẩn xem.
Trong sân Cố Cẩn ở đây, Cố Cẩn ở đây, xe đạp của cô chắc chắn cũng ở đây. Cô chỉ thể bộ qua công xã bên cạnh xem. Tuy xa, nhưng vẫn .
“Kính coong, kính coong…” Đang đường cái công xã, phía chợt vang lên một tràng tiếng chuông xe đạp. Tần Du cần đầu cũng tới là ai. Cô đầu .
“Này, đấy?” Cố Cẩn thả chậm tốc độ xe, hỏi.
“Không liên quan đến .” Tần Du cảm thấy bây giờ chung sống với điều cần nhất chính là giữ cách.
“Anh đưa em !”
“Không cần!”
“ đưa!” Cố Cẩn .
“Anh đưa, là ?” Tần Du đầu, đôi mắt hạnh xinh đầy tức giận, cô chịu sự hăm dọa của !
“Em nếu , la lên đấy!”
“Anh kêu , kêu , cứ kêu lớn lên!” Tần Du khách khí trả lời, cô sợ! Nhớ chuyện hôm qua bắt nạt, bây giờ lòng vẫn nguôi!
Cố Cẩn bất đắc dĩ thở dài một , dừng xe đạp ở bên cạnh, hắng giọng, nữa trưng cầu ý kiến của cô, “Anh la thật đấy!”
“Thích kêu thì cứ kêu! Anh kêu xé trời, em cũng xe !” Tần Du đầy cốt khí .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-226-ta-yeu-ta-tuc-phu.html.]
“…” Có khí phách ? Cố Cẩn con ngươi sâu thẳm, nữa thở dài một , “Lần đừng trách . Là em ép .”
“…” Tần Du Cố Cẩn thế nào, cũng thấy vô . Sao ngược đời, là cô ép ? nhanh, cô liền phát hiện, thật sự xem nhẹ sự vô và bừa bãi của Cố Cẩn.
“Vợ của là Tần Du! yêu vợ ! thích vợ !”
Chỉ trong nháy mắt, bộ công xã đều vang vọng giọng trầm thấp hữu lực của Cố Cẩn. Xung quanh công xã nhiều ngọn núi, cố ý chọn ngọn núi tiếng vọng lớn nhất, một tiếng kêu , bộ công xã đều là tiếng vọng .
yêu vợ ! thích vợ ! Vợ của là Tần Du!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Cố Cẩn, điên !” Tần Du khiếp sợ Cố Cẩn, vội vươn tay bịt miệng Cố Cẩn ! Đây là kêu cái quái gì ? Bây giờ là thời đại nào? Mặc cái áo tay, đều cảm thấy thể chấp nhận . Hắn thế mà la lên một cách ngang ngược như !
Các thôn dân đang lao động, thấy âm thanh , sự điên cuồng nguyên thủy đè nén nhất, nháy mắt đốt cháy, cảm xúc dâng trào, kích.động trỗi dậy. Ai da, thanh niên trí thức từ trong thành về đúng là thoáng thật! Lời như , cũng dám , giữa thanh thiên bạch nhật… thấy xe đạp Cố Cẩn dừng ở ven đường, tay Tần Du đang đặt mặt , vô cùng mật.
“Xem kìa, vợ chồng son thanh niên trí thức Cố với Tần Du thiết !”
“Thế mà là thiết , thích với yêu, như ? Thật mất mặt!”
“Mất mặt cái gì? Tao thấy, thích là . Thằng cha nhà tao, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, lão già, việc về vứt lên ghế, hầu hạ cái hầu hạ cái , bao giờ một lời ấm áp!”
“Vậy mày bảo chồng mày đường cái công xã kêu như thanh niên trí thức Cố ?”
“Đánh c.h.ế.t cũng kêu. Mày đàn ông công xã chúng cùn cỡ nào!”
“Chứ còn gì nữa. Thằng nhà tao, cũng chẳng khá hơn nhà mày là mấy. Trẻ tuổi thật , thành phố về thật !”
“Tốt cái gì? Cũng con Tần Du lẳng lơ cỡ nào, mới mê hoặc thanh niên trí thức Cố!”
“Mày đây là ăn nho liền chê nho xanh!”
Một đám phụ nữ, hâm mộ, ghen tị.
Hạ Thanh Liên cùng Mã Hưởng chuẩn về, liền thấy tiếng Cố Cẩn vang vọng khắp núi rừng. Tùy ý ngang tàng. Mỗi buông bỏ Cố Cẩn, nhưng Cố Cẩn thông báo như , cô liền hận đến nắm chặt nắm đấm, một đ.ấ.m đ.á.n.h c.h.ế.t Tần Du.
Triệu Triều Hà cũng thấy tiếng Cố Cẩn, mỗi một câu đều như một nhát dao, hung hăng đ.â.m n.g.ự.c cô . Trước Cố Cẩn thích cô , cũng chỉ một mẩu giấy, bây giờ thông báo cho cả thiên hạ , thích Tần Du.
Tần Du thấy càng ngày càng nhiều ánh mắt tập trung về phía , nhíu mày, tay bịt miệng càng chặt, trầm giọng , “Im miệng! Im miệng cho !”
Cố Cẩn mi mắt đều là nụ xa khi thực hiện mưu đồ, nhưng thể cứ thế mà bỏ qua, thuận thế, mút một cái lòng bàn tay Tần Du.
“…” Như dòng điện xẹt qua, từ lòng bàn tay cho đến đáy lòng, Tần Du giật b.ắ.n .