Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 219: Chân bị đá đè
Cập nhật lúc: 2025-11-09 04:15:18
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Em đây là, vì thương nên tức giận?” Cố Cẩn thấy đôi mắt cô gái nhỏ ngùn ngụt lửa giận, sự bực bội vì chỉ thông minh của cô gái nhỏ cho cảm động ban nãy tan biến hết, lập tức vui vẻ.
“Anh vì cứu em, bắt, đánh! Chẳng lẽ em nên tức giận! Em phẫn nộ! Sau lúc Lôi Sườn Núi nhốt chuồng bò, em nhất định chạy tới, ném đá !” Tần Du căm phẫn .
Cố Cẩn bỗng , “Sao em sẽ nhốt chuồng bò?”
“Loại chuyên chuyện xa đó, còn thể c.h.ế.t già ?” Tần Du hỏi vặn , ngước mắt, nhíu mày , “Anh cởi áo .”
“Được!” Cố Cẩn nhanh nhẹn, cởi áo trong nháy mắt.
“…” Tần Du dở dở , “Anh vội vàng thế gì? Áo cọ vết thương đau ?”
“Em lấy báo đáp, nhanh lên một chút. Lỡ em đổi ý, lỗ vốn !” Cố Cẩn trả lời.
“…” Tần Du đẩy n.g.ự.c một cái, mắng, “Trong đầu nghĩ cái gì ?”
“Ôi da, đau!” Cố Cẩn ôm ngực, vết thương n.g.ự.c rên rỉ.
“Vết thương nứt ? Để em xem nào. Ai bảo miệng lưỡi lung tung! Giờ chuyện tử tế ? Toàn mấy lời linh tinh! Chẳng đang tự vả mặt , là vả mặt em. Sau đừng đùa nữa.” Tần Du lo lắng đỡ lấy Cố Cẩn, từ trong túi y d.ư.ợ.c của , lấy ít t.h.u.ố.c tiêu sưng cầm máu, bôi thuốc, quở trách.
Cố Cẩn ghế, chọn cách im lặng, chỉ lẳng lặng Tần Du bôi t.h.u.ố.c cho .
Cô gái nhỏ dùng tay chấm một ít thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của , cô thần sắc chuyên chú, lòng bàn tay . mềm mại, động tác dịu dàng, t.h.u.ố.c mỡ mát lạnh bôi lên vết thương, lành lạnh, nhưng cảm giác nhiều hơn là mềm mại ngứa, như một sợi lông ngỗng nhỏ tinh tế nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng, tê tê ngứa ngứa, lòng ngứa ngáy khó chịu.
“Thật , vết thương của đau.” Cố Cẩn đột nhiên mở miệng.
“Hửm?” Tần Du đang bôi t.h.u.ố.c cho dừng , t.h.u.ố.c của cô hiệu quả , bôi lên đỡ .
“Chân đau.” Cố Cẩn .
“Chân cũng thương ?”
“Là tự vác đá đè chân . Không thương tích, nhưng mà đau.” Cố Cẩn thở than.
Sớm thế cùng cô gái nhỏ cái hiệp nghị gì.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Giờ cô gái nhỏ đối với đầy phòng , thêm một câu, cô đều tức giận.
Đây là tự vác đá đè chân thì là gì?
“…” Tần Du suy nghĩ hồi lâu, cũng hiểu ý tứ cao thâm khó đoán trong lời Cố Cẩn.
Tuy hiểu, nhưng cô cũng định hỏi.
Giống như Cố Cẩn dụ cô hỏi “Anh thế nào mà ” , sẽ cho đáp án, chỉ là trêu cô.
“Thuốc mỡ của em cũng tệ. Ngày mai chắc sẽ đỡ nhiều.” Bôi hết các vết thương cho Cố Cẩn, Tần Du mở miệng, “Anh mặc áo .”
“Ôi da, áo chạm vết thương, đau.” Cố Cẩn cầm lấy áo, liền kêu lên.
“…” Vừa tự cởi áo thì nhanh thế, cũng thấy đau, giờ tự mặc áo đau?
“Chắc là vết thương đang khép miệng, đau lúc khép miệng! , hình như cái từ như .” Cố Cẩn giải thích.
“Được , đau lúc khép miệng!”
Tần Du cầm lấy áo, Cố Cẩn lập tức giang hai tay .
“…” Tần Du cầm áo mặc tay , đó giúp cài cúc áo.
Tuy Cố Cẩn là vì cô mà thương, nhưng thấy cái đức hạnh của Cố Cẩn, cô vẫn mắng một câu, Cố Cẩn cái đồ trời đánh!
Lúc mặc áo cho , cô cảm thấy thật sự giống như một nha bà tử.
Cố Cẩn khóe miệng nhếch lên nụ mãn nguyện, chỉ cần đến chuyện vợ chồng, cô liền kháng cự, nhưng bây V giờ, cô mặc áo cho , cài cúc áo, lòng thấy vô cùng khoan khoái.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-219-chan-bi-da-de.html.]
“Du Nha, đàn vịt em nuôi vẫn chứ?”
“Có cần chúng giúp gì ? Vịt nhà em mất ? Có chúng tìm giúp ?”
“Tao thấy nhà con mụ Quân Lớn nuôi mấy con vịt, là nhà mày, mày qua xem ?”
“Mày linh tinh gì đấy, nhà tao lấy nhiều vịt? Tao thấy mày mới là trộm vịt của công xã.”
“Mày vớ vẩn cái gì, vớ vẩn cái gì?”
“Tao vớ vẩn , mày gấp cái gì? Thằng Tần Tiểu Giang nó , Tần Du với thanh niên trí thức Cố về , ai tiện tay dắt vịt về, đều trả hết! Các trộm vịt, còn chịu nhận, đúng ?”
Sáng hôm , Tần Du thăm Tần Chấn Bân, đường công xã, bất ngờ ít bắt chuyện.
Nghe đến câu cuối cùng, cô mới hiểu .
Hóa là lời chiều hôm qua của Tần Tiểu Giang, ý tứ biểu đạt , thằng nhóc đó chắc chắn vênh váo, hừ lạnh hù dọa .
Tưởng tượng bộ dạng vênh váo đó của nó, Tần Du liền thấy buồn .
“ là mất một ít vịt. cháu nghĩ đám vịt cũng xa . Chúng nó sẽ tự trở về.” Tần Du với .
Giọng điệu vội chậm, vẻ mặt bình tĩnh tức giận phẫn nộ, trong lòng càng chắc.
Tần Du vịt mất, c.h.ử.i mắng, thậm chí họ đang c.h.ử.i , cô cũng vờ như .
Cô như thể thấu chuyện, nhưng tranh đoạt.
Vậy thì đám vịt , họ thể giữ biến thành của ? Hay là trả cho cô?
“Các thím các bác, nếu thấy vịt của công xã, phiền lùa về giúp cháu.” Tần Du nữa khách khí .
Dù cũng là cùng làng cùng xóm, các thôn dân ít nhiều cũng chút tư tưởng chiếm lợi nhỏ, nhưng cô cãi với họ.
Họ cô xong, thể thả vịt về là .
“Ừ, ừ, !” Mọi liên tục gật đầu.
“Vậy cháu cảm ơn.” Tần Du tạm biệt .
“Em ơi, nhẹ tay! Nhẹ tay!” Vừa đến sân nhà Tần Chấn Bân, Tần Du liền thấy tiếng Tần Chấn Bân rên rỉ.
“Không thể nhẹ !” Thẩm Hồng Mai ôn nhu , “Du Nha , nhẹ tác dụng.”
“Ôi da, cái lưng già của . Em ơi, nhẹ tay!”
Tần Du tiếng rên rỉ của Tần Chấn Bân chọc , xem , đàn ông đời lúc nũng, đều giống cả.
“Đội trưởng, nếu ông thấy cháu ấn mạnh quá. Hay là, để cháu?” Tần Du bước nhẹ phòng Tần Chấn Bân.
Vừa thấy tiếng Tần Du, Tần Chấn Bân run lên một cái.
Nói về lực tay, thật ai bì với Tần Du.
Con bé nuôi heo , tay, thật sự khách khí chút nào, coi ông như một con heo, dùng sức mà ấn.
“Thôi, vẫn là cháu .” Tần Chấn Bân lập tức kêu đau nữa.
Thẩm Hồng Mai buồn , ngờ con bé Tần Du , sức răn đe đến .
“Ừm, đỡ hơn nhiều . Mới một ngày thôi, xem, da thịt chỗ còn bầm đen như hôm qua nữa.” Tần Du xem lưng Tần Chấn Bân, .
“Thật .” Thẩm Hồng Mai kinh ngạc thốt lên.
Con gái bà đây là trùng hợp, mà là thật sự bản lĩnh!